Text
We all leave this world one day
But please don’t leave this world tonight
mẹ là người đưa mình đến cuộc đời này
mẹ là người cho mình nhiều yêu thương
và cũng nhiều tổn thương
mẹ cũng là người đã níu giữ mình ở lại thế giới này
"Mẹ" là một từ quá đỗi thiêng liêng với trái tim của mình.
Mỗi khi từ "Mẹ" hiện lên, trái tim mình lại rung động, nước mắt có thể rơi ra bất cứ lúc nào
bạn có từng trong trạng thái cảm thấy rất ghét, rất chán nản 1 người. nhưng nghĩ tới giây phút 1 ngày, người đó phải rời xa mình vĩnh viễn, về với lòng đất, tự dưng lòng mình lại cảm thấy đau thắt. Giây phút đó khiến mình nhận ra, rằng mình chẳng căm ghét người đó đến thế, cảm xúc của mình chỉ đang đỏng đảnh dối lừa mình, làm mình suýt đánh mất đi một người quan trọng trong đời
0 notes
Text
ko hiểu sao, tự nhiên hôm nay mình lại tìm lại bộ phim này, và xem....
và tự nhiên, ngày hôm nay, với nhiều thứ đã trải qua hơn của mình cách đây mấy tháng, mình thấy mình trong bộ phim đó, thấy những trắc trở, khó khăn trên con đường chuyển hóa, tu tập của mình,.... và rồi cũng thấy những nỗi đau trong lòng được dịu đi...
những sư anh, sư chị,... mình chưa từng gặp trực tiếp, vậy mà sao tự nhiên thấy thân quen, gần gũi quá....
những vị đến tu tập,.... những người xa lạ, cách xa mình đến nửa bán cầu, khác màu da, khác tiếng nói,.... vậy mà mình lại cảm thấy thật thân thiết,... có phải là vì họ là tăng thân của mình, là những người có nhiều trăn trở, và lựa chọn con đường của Bụt để sống và chuyển hóa ko
Cái biết của ta thật nhỏ bé
hôm nay mình đọc 1 bài review về bộ phim Walk with me…
đọc bài review đó, mình cảm thấy khá bực bội, vì nó khiến mình cảm thấy Phật pháp là 1 cái gì đó rất khó gần và khó chịu và nhạt nhẽo… và mình còn nghĩ rằng “cái người viết review đó chắc chưa 1 lần nghiêm túc nghiên cứu Phật giáo, mà dám viết cái đánh giá đầy tính chủ quan đó như thể mình nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay’
nhưng mà tới khi xem phim,…. mình lại thấy thật như vậy :( cách nhà làm phim sắp xếp, dàn dựng, màu sắc,…. mọi thứ làm mình cảm thấy sao thứ Phật giáo mình vẫn đang học mỗi ngày trở lên xa lạ và đáng sợ, buồn chán vậy… Mình lại đặt câu hỏi “nhà làm phim này, có thật sự tu học hay cảm nhận những ngày làm phim ở Làng Mai chưa, mà sao lại làm phim như vậy chứ”
và sau khi xem bộ phim đó, thật ra mình còn chưa xem được hết nửa bộ nửa, vì ko thể nuốt tiếp cái cách dựng phim vậy, mình như được đặt vào vị trí của người review phim ở trên. Hóa ra người ta viết vậy, là có lý do chính đáng, nếu ngồi vào vị trí xem phim đó :(
đúng là cái biết, cái mình nghĩ là thấy, nó nhỏ bé quá,… vậy mà mình để cái nhỏ bé đó nuốt đi niềm vui của mình ko biết bao lần :(
1 note
·
View note
Text
Mình ý thức được trong lòng mình, hạt giống của sự giận dữ đang được tưới tẩm...
nó là sự bức tức, ấm ức,... là rất rất nhiều thứ trong đó,
và mình cũng biết đó vốn chỉ là 1 cảm xúc, đến rồi sẽ đi thôi
và việc này đến, vốn là để dạy mình 1 bài học gì đó....
có lẽ bài học là nên dành thời gian để ngồi thiền, để sống trong chánh niệm chăng ????
0 notes
Text
con biết ngày này rồi cũng sẽ phải tới...
chỉ là, nó lại đến khi những ngày tết đang gần về, khi mà trong con đang có rất nhiều niềm vui...
con vẫn chưa nghe hết bài giảng của Sư Ông, vẫn chưa đọc hết sách của Sư Ông,...
nó dạy con, rằng mọi việc xoay quanh mình sẽ vô thường đến thế nào...
Sư Ông hay nói về sự luân hồi, về việc nếu 1 ngày ko thấy đám mây yêu thích của mình trên bầu trời, thì ko có nghĩ là nó mất đi, mà đám mây đó có thể đã chuyển thành mưa, rơi xuống sông hồ, trở thành nước, nước đó mình pha trà, nên mỗi khi cầm tách trà trên tay, ta thấy hình ảnh phản chiếu đám mây trong tách trà,...
Sư Ông giờ này có lẽ cũng như đám mây đó,...Người ko còn hình tướng, xác thịt nữa,... nhưng với con, Sư Ông vẫn sống, sống trong từng bài giảng của Người, trong từng quyển sách con đọc, và trong cả cách con sống trong chánh niệm, chuyển hóa từng ngày nữa
con, và rất nhiều người trong tăng thân, cảm ơn sự có mặt của Sư Ông, cảm ơn những bài giảng của Sư Ông, đã giúp con được sống an lạc hơn, nếm được nhiều hạnh phúc hơn
0 notes
Text
có lẽ, khi ở trong hạnh phúc, người ta khó lòng cảm thông với những người kém may mắn hơn mình, cũng khó để biết trân trọng những gì mình đang có
có lẽ vì vậy, mà cuộc đời đưa tôi vào nhiều thử thách, nhiều nỗi khổ niềm đau, để tôi biết cái gì mình nên trân trọng, để tôi biết mở lòng bao dung, cảm thương cho nhiều người xung quanh mình hơn
0 notes
Text
dạo này, trên cty mình, nhà nhà nâng cấp máy tính, đt, rồi sếp mình còn giới thiệu 1 loại thuốc gì đó tăng sự tập trung, rồi SR cũng cạnh tranh các thứ,....
kiểu mình sợ vô cùng,...
vì với những điều Bụt dạy mình, thì đó ko phải là thứ đem tới hạnh phúc đích thực, nó chỉ là 1 chút hưng phấn nhất thời, và khi xong rồi, tàn tích nó để lại sẽ đáng sợ biết nhường nào :( mình đã trải qua, dù chỉ 2 năm ngắn ngủi thôi, nhưng nó đủ làm mình sợ và ám ảnh, đến nỗi mỗi khi chớm thấy cái gì giống vậy, mình đã hoảng lên, và muốn lùi ra thật xa rồi
phim ảnh, báo đài dựng lên những thứ hào nhoáng, xa hoa,.... làm cho người xem muốn bám dính lấy
0 notes
Text
người khác ko hiểu mình, ko phải là mình, làm tổn thương tinh thần mình đã đành,....
nhưng chính mình cũng có sở thích quái đản, là hành hạ tinh thần của chính mình, bằng lời nói, bằng ý nghĩ....
0 notes
Text
tôi ko biết nếu được đưa vào trung tâm tu học, liệu tôi sẽ có đủ động lực để học cách ngồi yên, học cách giữ cho mình những khoảng lặng hay ko nữa
đầu tôi lúc nào cũng cần phải có thật nhiều tiếng ồn, lúc nào cũng cảm thấy muốn được bận rộn
lúc trước tôi nghĩ do bản thân mình là người hướng ngoại, hoặc do tôi là workaholic, nên tôi mới như thế
nhưng sau này, tôi biết rằng, có lẽ là vì tôi sợ sự cô đơn, tôi sợ sự yên lặng, tôi sợ những lúc như thế, tôi phải đối diện với bản thân của mình, với những nguồn cơn gốc rễ bên trong con người mình
0 notes
Text
đôi khi tôi làm mọi thứ trong cô độc, 1 mình mình, ko cảm thấy cần phải có tương tác, hay nhờ ai giúp đỡ,... hay chính xác là vì tôi cũng ngại mở lời nhờ vả, nên cứ ráng tự lực được đến đâu hay đến đó...
vậy mà cuộc sống này thì quá đỗ....., nó luôn tìm cách kéo tôi ra khỏi vòng tròn thoải mái đó, buộc tôi phải học cách nhờ vả, học cách dựa vào 1 người nào đó gần mình, dạy tôi sống cho tử tế với mỗi người - mỗi nhân duyên mình gặp,...
để rồi 1 ngày nào đó, khi tôi khó khăn, buộc tôi cần tới sự giúp sức của họ,..... tôi có thể tự tin tới gần và mở lời
0 notes
Text
2021
năm 2021 này có thật nhiều thứ hãi hùng với tôi
nếu ko phải vì kết quả nhân số học nói rằng năm nay là năm thứ 8 của tôi, khiến tôi có thêm dũng khí và lòng tự tin để ráng lết, thì có lẽ tôi đã lênh đênh mất xác ở 1 đoạn nào đó của 2021 rồi
nhiều lúc tôi cũng tự hỏi, có phải vì đỉnh cao đầu tiên của tôi là số 3, là về chuyện học hành, nên cuộc đời cứ dồn dập như vậy với tôi, để tôi phải ráng học càng nhiều thứ càng tốt ko...
chưa bao giờ trong đời, kể cả hồi ôn thi đại học, hay h��i ôn thi SC,... tôi thấy mình phải học nhiều như vậy. Cảm giác như học thứ này chưa vững, là cuộc đời đã buộc tôi phải học thêm thứ khác...
tôi có vui, vì thấy sau mỗi cơn vật vã đó, tôi thấy mình được lớn thêm 1 chút, trưởng thành thêm 1 chút, cảm thấy biết ơn vì vùi dập tôi đủ nhiều, nhưng vẫn chừa đường cho tôi sống.... Nhưng nói thật, tôi vẫn chưa thể quen được với những đợt sóng như thế.
những ngày cuối cùng của 2021, cuộc đời đón tôi bằng 1 cơn bão cấp 7 :') khiến tâm trạng tôi bồng bềnh, mất ngủ, người như nửa tỉnh nửa mê,....
tôi tự nói với bản thân, rằng mình quá nhỏ bé trước vũ trụ, trước vòng quay của luân hồi, nhân quả. Cái mình nghĩ là bão, chắc gì đã là bão, nhiều khi chỉ là áp thấp, làm thời tiết mát mẻ thôi thì sao =)))
tôi chỉ mong 2022 này, tôi đủ kiên trì và bền chí, để theo con đường giác ngộ của Bụt...
0 notes
Text
tôi biết sâu trong lòng mình, tôi là 1 con người hiền lành, bình lặng, ko thích tranh giành,...
nhưng...
nhiều thứ stress và áp lực,... đôi khi, chúng biến tôi trở thành 1 con người méo mó khác, mà tôi ko nhận ra...
tôi dễ nổi cáu, gặp ai tôi cũng cáu...
tôi hay cho rằng mình đúng, và những gì xảy ra trái ý tôi là sai trái...
0 notes
Text
https://www.youtube.com/watch?v=gxS2EprvLrs
ỏ, hồi pre-debut ảnh dễ thương vậy luôn hả trời :)))
đứng chung với cả nhóm thấy ảnh nhỏ xíu, mà coi clip này xong, mới thấy ảnh thiệt ra dáng người m75 :)))
0 notes
Text
mình ko biết mình có nhớ sai điều gì ko, nhưng mỗi khi nhớ lại, thì những ký ức về T.Anh luôn đẹp và dễ chịu với mình
đến nỗi, nhiều khi mình cảm tưởng mỗi ký ức như 1 tấm ảnh, 1 cuộn phim ngắn, được lồng thật đẹp, thật ngay ngắn vào khung, rồi treo lên tường,... như 1 viện bảo tàng thu nhỏ trong tâm trí mình
và ít nhất, điều đó làm mình cảm thấy được an ủi và yên tâm hơn
0 notes
Text
cảm xúc đến rồi đi, tại sao phải chết vì 1 cảm xúc chứ... :)
ngày hôm nay, mọi thứ tưởng như tồi tệ, mình tưởng sẽ là 1 ngày xám xịt, nhưng ngồi yên, cảm nhận gió mát thổi qua người, xem 1 chút ITS2, nhận tin cập nhật về bảo hiểm của cty,...
mình nhận ra, mớ cảm xúc hỗn độn đó, nó đã biến đi đâu rồi :)
0 notes
Text
Ngày hôm nay ngồi chốt lời coin, chốt lời lẽ ra là 1 việc nên vui, nhưng tâm trạng mình lại không vui như thế, khi sợ rằng mình sẽ đưa ra quyết định sai, sợ là sẽ chốt lời non, sợ vừa chốt xong, thị trường lên cái vèo (dù biết rằng, chuyện đó cũng ko sao, vì mình đã được dạy đi dạy lại “thà ăn ít còn hơn ăn cám”, lời nó vốn là cái được đẻ ra từ số vốn ban đầu, và vì vậy dù ít dù nhiều, thì lời vẫn luôn là 1 chuyện để vui mà)...
nhưng mình cứ sợ vậy đó....
rồi mình nghĩ tới mấy HV của mình, những người cứ hay hỏi mình “giờ chốt được chưa em” - chắc những lúc hỏi mình, họ cũng lo lắng y hệt mình, có lẽ họ cũng chẳng cần chốt đỉnh, họ chỉ cần 1 người ở bên động viên, nhắc họ rằng “lời đã là tốt rồi anh ạ, đừng tham quá, tối còn ngủ ngon nữa”
có lẽ chuyện này xảy ra với mình, để mình có cơ hội được ngồi vào vị trí của những KH của mình, để thấu hiểu cho cảm xúc nhất thời đó của họ...
Bụt ơi, con xin nguyện mỗi khi gặp những KH hỏi mình về crypto như vậy, con sẽ nhớ lại trải nghiệm ngày hôm nay, nhớ lại những cảm xúc mà bản thân con đã trải qua, để con cảm thông, thấu hiểu cho cái khó của KH của con, để con kiên nhẫn hơn, là 1 người bạn, dìu họ đi qua con đường tối đó. Vì nếu con ko giúp họ, để họ phải đi 1 mình, thì tội cho họ lắm. Họ cần 1 người bạn đồng hành nên họ tìm đến con, thì con cũng ko nên làm họ tuyệt vọng thêm
con mong Bụt sẽ gia hộ, cho con có thêm sức mạnh, sự bình tĩnh, lòng từ bi,... để mắt con đủ sáng suốt, nhìn nhận ra hoàn cảnh ấy, để con có thể hết lòng giúp họ vượt qua
0 notes
Text
mình có 1 trạng thái trong cơ thể, mà khi nó đến, kéo theo nhiều điều bất an trong mình
đó là khi tự nhiên mình thở gấp, đầu óc thì trống rỗng, nặng đầu....
đôi khi nó lẳng lặng đến, như 1 vị khách không mời,
nó ở đó như một khối nặng nề
cảm xúc đó đến, khiến mình là nhiều thứ trong vô thức, đôi khi dẫn đến nhiều lỗi sai, mình gọi đó là những giờ phút thiếu chánh niệm, mình ko biết phải giải thích như thế nào với KH của mình về những lỗi sai do thiếu chánh niệm đó
mình ko ẩu tả, ko cố tình làm như thế, ko phải thiếu kinh nghiệm,...
chỉ là 1 giây phút của thất niệm
mình ko thể nói “em xin lỗi, vì em thiếu chánh niệm nên gây nên lỗi lầm này”
nhưng mình luôn nhủ thầm với bản thân “Em xin lỗi, vì em đã thiếu chánh niệm khi nói những điều này với anh chị, làm ảnh hưởng đến anh chị. Em xin sám hối về những lỗi lầm này”
0 notes