Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
đang ngủ ngon thiệt mà bị cà khịa 😂😂😆😆
0 notes
Text
P8 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P6 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P5 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P7 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P4 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P1 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P3 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
P2 - Cuộc sống trên sông, thu hoạch và làm tre bắn cá
0 notes
Text
Nghe “Hibiki no Shirabe” hả… thôi đừng tưởng đây là nhạc cho bạn nằm đắp chăn làm thơ. Cái này nó giống như ai đó vừa tạt nguyên xô nước đá vô mặt bạn giữa mùa đông. Tác giả Takemi (Tetomu) gắn nó vào OST Hyakujuu Sentai Gaoranger, nhưng quên đi mấy cái tên nghe cho sang đó đi , cái này là cú bẻ xương sống cho mấy đứa tưởng mình đang sống. Bạn biết cái kiểu sống mà sáng mở mắt ra, lặp lại mấy việc y chang hôm qua, nuốt vô cả đống “cho an toàn”, “cho hợp lý”, “cho đỡ phiền”? Nghe bài này là nó lôi hết mấy lý do đó ra giữa chợ, đập nát cho bạn coi. Nó nhắc bạn cái cảm giác hồi còn nhỏ, tin là mình sẽ làm được hết, rồi lớn lên bị nhét vô cái khuôn cho vừa mắt thiên hạ. Bạn nghe, là bạn sẽ thấy cái tiếng vọng đó, như ai đó đang réo tên bạn từ cái hồi còn hồn nhiên chưa biết sợ. Mà cái khốn nạn là… nó không cho bạn trốn. Nó xé cái vỏ êm ái bạn đang chui, lôi ra cho ánh sáng chiếu vô mấy góc tối bạn tưởng mình khóa kỹ rồi. Bạn bực. Bạn khó chịu. Bạn muốn tắt. Nhưng… bạn lại không tắt nổi. Nó nhắc bạn nhớ những lần bạn bỏ chạy. Những lần bạn chọn im lặng vì sợ bị coi là điên. Những lần bạn muốn đứng lên nhưng lại ngồi xuống cho “an toàn”. Và nó chơi đúng kiểu… “Ủa, mày tưởng mày sẽ sống hoài trong cái vòng này hả?”. Tui biết, có mấy người sẽ nghe xong là kiểu không hiểu tại sao, chỉ biết là có cái gì đó vừa đập nát một cục đá trong ngực. Mà có mấy người thì lại im lặng… nhưng cái im lặng đó không còn yên ổn nữa. Nó nhột. Nó bức. Nó bắt bạn phải làm một cái gì đó, dù chỉ là nhấc điện thoại gọi cho ai bạn từng nghĩ sẽ không bao giờ gọi nữa. Bạn đang né phải không? Né đối diện cái thất bại mình tự đóng gói lại cho gọn. Né nói ra cái ước mơ mình đã bóp chết. Né luôn cả việc nhìn vào gương lâu hơn 3 giây vì sợ thấy bản mặt đang sống y như cái máy. Thì bài này nó không cho né. Nó thọc thẳng vô mấy chỗ bạn giấu kỹ nhất, cạy từng lớp vỏ bạn tự bọc, rồi hỏi một câu rất nhẹ: “Mày tính nằm đây cho đến bao giờ?” Và bạn sẽ bắt đầu nhớ lại những lần mình hèn, những lần mình câm họng vì sợ bị cười, những lần mình im lặng nhìn cơ hội trôi qua vì… “chưa sẵn sàng”. Thôi xạo đi, không bao giờ có lúc sẵn sàng đâu. Nó không phải nhạc để chill. Nó là nhạc để đạp bạn đứng dậy. Để bạn nhớ ra mình từng là ai, từng muốn cái gì, và tại sao lại để người khác quyết định mình đáng cái gì. Nên nghe xong, đừng có tắt đi rồi tiếp tục sống như cũ. Mở mắt ra mà coi lại coi mình đang vứt bao nhiêu năm của mình cho cái gì. Nếu còn tim, còn thở, thì còn quyền đập bàn, lật ghế, và làm lại. Còn nếu không… thì thôi, tiếp tục đóng vai xác sống cho tới khi mấy tiếng “Hibiki” cuối cùng này biến mất khỏi đầu bạn.
0 notes
Text
‼️CÔNG NHẬN‼️ Không hiểu sao… mấy bạn 9x bây giờ ra đường nhìn trẻ dữ thần. Nhìn mà tui cứ tưởng mới ra trường, hoặc cùng lắm là vừa tốt nghiệp đại học. Xong hỏi ra mới biết… “em” 34 tuổi, có con học tiểu học luôn rồi. Không phải chỉ là trẻ về ngoại hình đâu… Mà còn trẻ ở cách cười, cách nói chuyện, cách tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ. Cái vibe đó… đúng kiểu sống chậm , sống vui , sống biết mình đang sống, chứ không phải chạy lon ton như tụi tui hồi đó. Tui nghĩ chắc tại 9x trải qua đủ: internet chập chờn, tin nhắn SMS tính từng ký tự, rồi tới thời mạng xã hội bùng nổ, rồi bây giờ là AI… Nên tụi 9x học được cách vừa bắt trend, vừa giữ cho mình một góc rất “truyền thống” để mà trẻ lâu. Thật sự… gặp 9x ngoài đời, cảm giác không giống gặp “người lớn” chút nào. Giống như gặp một người bạn cũ , vừa đủ trưởng thành để hiểu mình, vừa đủ trẻ để kéo mình ra khỏi guồng quay mệt mỏi. 9x ở đây điểm danh cái coi… ai từng bị gọi là em khi đã ngoài 30 chưa?
0 notes
Text
‼️CÔNG NHẬN‼️ Không hiểu sao… mấy bạn 9x bây giờ ra đường nhìn trẻ dữ thần. Nhìn mà tui cứ tưởng mới ra trường, hoặc cùng lắm là vừa tốt nghiệp đại học. Xong hỏi ra mới biết… “em” 34 tuổi, có con học tiểu học luôn rồi. Không phải chỉ là trẻ về ngoại hình đâu… Mà còn trẻ ở cách cười, cách nói chuyện, cách tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ. Cái vibe đó… đúng kiểu sống chậm , sống vui , sống biết mình đang sống, chứ không phải chạy lon ton như tụi tui hồi đó. Tui nghĩ chắc tại 9x trải qua đủ: internet chập chờn, tin nhắn SMS tính từng ký tự, rồi tới thời mạng xã hội bùng nổ, rồi bây giờ là AI… Nên tụi 9x học được cách vừa bắt trend, vừa giữ cho mình một góc rất “truyền thống” để mà trẻ lâu. Thật sự… gặp 9x ngoài đời, cảm giác không giống gặp “người lớn” chút nào. Giống như gặp một người bạn cũ , vừa đủ trưởng thành để hiểu mình, vừa đủ trẻ để kéo mình ra khỏi guồng quay mệt mỏi. 9x ở đây điểm danh cái coi… ai từng bị gọi là em khi đã ngoài 30 chưa?
0 notes
Text
Đằng sau mỗi chiếc xe xăng… là một người cha, người mẹ, cả một gia đình đang cố gắng sống qua từng ngày. Mất chiếc xe… Họ mất luôn cái cần câu cơm, mất đường nuôi con ăn học, mất luôn cơ hội trả nợ. Một chiếc xe , với mình chỉ là phương tiện. Nhưng với họ, đó là sự sống. Và ở đâu đó… có những người chỉ mong mỗi ngày được bình yên chạy chiếc xe cũ, kiếm đủ tiền mua bữa cơm tối cho gia đình.
0 notes
Text
Doraemon không phải là con mèo máy xanh, cũng không phải là mấy cái bảo bối bay lượn tung trời. Trong trí nhớ của bạn, Doraemon là cái cảm giác được cứu mà không cần nói ra. Hồi nhỏ, bạn nhìn Nobita , cái thằng hậu đậu, yếu xìu, toàn bị ăn hiếp , mà thấy… “Ủa, sao nó giống mình vậy trời?” Không phải vì bạn dốt, mà vì bạn cũng từng có những ngày cả thế giới quay lưng, và chỉ mong có ai đó rút từ túi ra một món gì để thoát. Nhưng món “bảo bối” mà bạn nhớ nhất… Không phải chong chóng tre, không phải cánh cửa thần kỳ. Mà là ánh mắt Doraemon nhìn Nobita kiểu: “Không sao đâu, có tao đây.” → Cái ánh mắt đó, công nghệ không tạo được. → Và bạn nhận ra: đôi khi bảo bối thật sự là người chịu đứng đó với mình, lúc mình tệ nhất. Doraemon cũng là bài học kỳ lạ • Nobita chưa bao giờ “trở thành người hoàn hảo” dù được giúp bao nhiêu lần. • Nhưng cậu vẫn có Doraemon. • Và bạn hiểu: cuộc đời không nhất thiết phải thắng mới xứng đáng có người ở bên. Doraemon trong đời bạn bây giờ Giờ lớn rồi, bạn biết ngoài đời không ai chui ra từ ngăn bàn, Nhưng… bạn bắt đầu tự nhét bảo bối vào túi cho mình: • Một tách cà phê yên tĩnh • Một người bạn không hỏi nhiều, chỉ ngồi đó • Một câu “Không sao đâu” bạn nói với chính mình Và có khi, bạn cũng trở thành Doraemon của ai đó mà bạn không nhận ra.
0 notes
Text
Ngày xưa coi phim là… cảm xúc. Một câu thoại đọng lại cả năm. Một ánh mắt thôi cũng đủ rưng rưng. Coi xong còn ra quán nước bàn tán tới khuya. Còn bây giờ, AI có thể viết kịch bản. AI có thể dựng trailer. AI có thể dựng cả thế giới. Mua vé ‘thường’ mà vẫn bị chèn quảng cáo, quá đáng ghê 😭 AI biết dựng phim. Còn tụi mình… vẫn đang cố dựng lại cảm xúc thật. 🎬💔
0 notes
Text
Một bộ phim hành động 😇 hoạn nạn luôn có nhau
0 notes