#tuổi nổi loạn
Explore tagged Tumblr posts
Text
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quy���n sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nhẽo, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
171 notes
·
View notes
Text
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua.
Nhìn thấy một năm trôi quá nhanh và cứ có cảm giác mình vẫn còn thiếu gì đó để khép lại một năm trọn vẹn, vậy nên mấy hôm nay mình vẫn chưa thực sự tin rằng Tết đã đến cận kề. Mấy bữa ở Sài Gòn, ngồi sau xe Mina chở dọc con đường Hoàng Sa, mình còn thỏ thẻ, năm nay chả thấy không khí Tết gì cả, cứ bị nặng nề kiểu gì.
Rời văn phòng sau ngày làm việc cuối cùng của năm, mình sắp xếp sẵn đồ đạc theo checklist đã được list từ hẳn từ một tuần trước vì sợ sẽ quên, mình chuẩn bị về quê.
Mình rời Sài Gòn vào một buổi chiều nắng đẹp, có hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời khiến mình không kiềm lòng nổi mà thốt lên, đẹp quá. Chẳng mấy khi, hoặc là lần đầu mình thấy được cái chào tạm biệt của Sài Gòn sao mà thân thương đến lạ.
Mấy ngày này đường về miền Tây đông đúc và nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ngừng đèn đỏ nhìn xung quanh thấy mọi người ai ai cũng balo lớn nhỏ, thêm túi quà xinh xinh mang về cho gia đình, tự nhiên cảm giác chen chúc ngừng 60 giây đèn đỏ hay kẹt cứng giữa dòng người ở Trường Chinh cũng không làm mình thấy khó chịu như thường ngày nữa.
Mấy ngày cuối năm không mấy bận rộn, nhưng cái cảm giác sức lực hao mòn dần sau một năm ròng rã không nghỉ làm mình luôn trong trạng thái uể oải. Rồi như có ai dựa (theo cách bạn mình nói), mình quyết định khép lại 2023 bằng chuỗi những việc chưa-từng-làm, cũng như chưa-từng-dám-làm, điển hình như nhuộm tóc và uốn xoăn tít cả đầu 😂, mình hay nói đùa với mẹ rằng tuổi nổi loạn của con tới hơi muộn, giờ mới muốn nổi loạn chứ không phải hồi 15-16.
Được sống và nuông chiều đứa trẻ bên trong làm mình thấy vui vẻ yêu đời hẳn. Ít nhất đó là tất cả những gì mình muốn tại thời điểm đó, và mình cũng không thấy hối hận.
Và mình nghĩ mình đã thấy được Tết, dẫu một năm có quá nhiều biến động làm không khí Tết không nhộn nhịp như mọi năm. Thật ra Tết chẳng ở đâu xa, chẳng phải chậu hoa trước nhà, cũng chẳng phải ở mấy chiếc pháo hoa treo trước cửa, hay cây mai cây đào, Tết nằm gọn trong những chiếc balo lớn nhỏ, Tết hiện hữu trong túi quà của các bạn mang về nhà, và Tết cũng nấp sau sự vội vã nôn nao được về ấy.
Mong cho chúng ta đều sẽ có những ngày cuối năm thật trọn vẹn, có nơi để về, có người thương yêu.
Nhân tiện khoe bộ ảnh áo dài em bé Kiệt chụp cho mấy tuần trước, kỉ niệm mái tóc thẳng suôn, giờ thì hông còn nữa rồi 😂
2024 ơi, mình sẵn sàng rồi.
21 notes
·
View notes
Text
Mẹ nó bỏ bố con nhà nó cũng được nửa năm, bữa thủ thỉ bác cháu mình hỏi nó có nhớ mẹ không mắt nó trong veo trả lời “mẹ về nhà ông ngoại ngủ rồi, mẹ không muốn ngủ với em nữa…” nghe thương…
Tết năm nay mình gần như dành 100% thời gian ở nhà để chơi cùng với nó, một phần vì yêu cháu một phần vì muốn bố nó có thời gian đi ra ngoài bạn bè biết đâu đầu óc khuây khoả, nguôi ngoa cú sốc còn chưa kịp đón nhận này. Nó vừa tròn 4 tuổi hôm vừa rồi, ngoan, ngọt ngào và có chút gì đó ranh mãnh của lũ trai xóm chợ như mình. Từ dảo không còn mẹ ở bên cả nhà thương nó chiều nhiều nên có chút ngang ngạnh, nổi loạn, nhưng gặp mình thì nghe lời răm rắp, bởi mình có thần chú tình bạn và mẹo để dụ nó làm theo ý của mình. Mình chơi siêu nhân cùng nó, dạy nó cách làm quen với mèo của mình, cổ vũ nó tự xúc ăn, tắm cho nó và đêm đến kể chuyện cổ tích nửa thuộc nửa bịa rồi hát cho nó ngủ, mấy thứ ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn nhưng có vẻ nó không bao giờ chán, hôm nào cũng đòi chơi lại, làm lại, kể lại… Mình nhận ra bản thân cũng học được nhiều hơn từ nó ví dụ như cách cóp nhặt niềm vui hoặc tìm đến nụ cười…
Mai mình lại ra HN, hồi nãy dặn nó “Mai bác cùng mèo ra HN rồi em Minh ở nhà nghe lời ông bà và bố ngoan nhé” nó chả nói gì một lúc, sau đó mới ngước lên bảo “Thôi, ok bác ra đi làm đi nhé, hôm sau lại về chơi với em nhé”… cái vòng tay sang ôm mình… trời ơi tan chảy…
Nó đang nằm bên mình, thở những nhịp đều đều trên lồng ngực bé tí, mùi hơi thở thơm tho và trong veo như mùi hy vọng. Đời nó sẽ có nhiều nỗi buồn mà cũng như mình và bố nó, chính bản thân nó sẽ phải học cách vượt qua bằng tự lực, nhưng mình tin rằng nó sẽ là người mang tới nhiều giá trị và ánh sáng cho cuộc đời này, hy vọng rằng con đường của nó sẽ toả sáng như cái tên mình đặt cho nó “Nhật Minh”…
16 notes
·
View notes
Text
Em là người suy nghĩ nhiều đến mức...
Hôm nay em dừng xe bên đường nghe đt, cạnh là 1 quán nước trước cổng trường THPT. Mọi thứ rất ồn ào, ồn ào nhất là tiếng chửi thế quăng tục của tụi nhỏ.
Theo em thì chửi thề hay quăng tục ở 1 mức độ nào đó thì không đánh giá được một con người, nhưng đối với tụi nhỏ thốt ra liên tục thì em lại cảm thấy đó không phải là một hành động đẹp với lứa tuổi học sinh. Dẫu biết tuổi nổi loạn thì không tránh khỏi, nhưng thật sự nếu thói quen đó kéo dài thì cái tốt cũng thành cái xấu mất 🙂
Tự nhiên em suy nghĩ nếu sau này sinh con em phải dạy chúng như thế nào nhỉ ?
Đấy cái mức độ suy nghĩ của em nó nhiều đến thế này cơ đấy 😅
15:52 16/11/23
7 notes
·
View notes
Text
Bức tranh hoàn chỉnh
Một ngày nọ, tôi khi đang tìm giúp Minh Hoa chiếc ví cô ấy mất, từ tủ sách rơi ra một chiếc thiệp: "Anh xin lỗi vì đã không để tâm đến cảm xúc của em." Những dòng chữ trong đó rất thiết tha, rất quyến luyến, và là lời lẽ của người yêu thương nọ. Đó là thư của Long - nyc gần nhất của em. Đọc xong những lời đó, tôi tin rằng tình cảm Long dành cho em là thật. Tại sao sau đó Long lại làm tổn thương em thật nhiều? Tại sao Long lại tấn công Hoa và V.A, và làm loạn mọi việc lên? Sau đó, Long biết tôi là người yêu mới của Minh Hoa, và add friend tôi, nhưng lại không nhắn tin làm phiền, và sau đó dừng kết bạn. Từ sau khi biết tôi là nym của Minh Hoa, thái độ của Long khác đi, không đòi quay lại, mà xin làm bạn. Hơn thế nữa, thái độ trên các nền tảng mxh lại khác đi. Từ ấy, chiếc não bộ của tôi có phần hiểu ra vấn đề, níu kéo ở mức độ này là do anh ta tổn thương sâu sắc, không phải tổn thương vì người mới, mà do tổn thương vì V.A. Từ ấy, tôi hiểu rằng, tôi đang biết một bức tranh không hoàn chỉnh. Nhưng MH chưa bao giờ kể cho tôi nghe.
Tôi có luôn thắc mắc về câu chuyện mà MH kể với tôi nghe về V.A. Nó là một kiểu gì đó rất kì lạ, và tôi nghĩ là do vấn đề cốt lõi nằm ở V.A và MH. Việc chuyến đi Quy Nhơn, là sự kiện làm tràn li.
Hôm trước, khi tôi đi công tác ở Thanh Hóa, tôi say mèm. Lúc ấy, không làm chủ được, tôi nhắn tin tức giận với Minh Hoa. Chúng tôi cãi nhau to, và suýt thì chia tay. Sau đó, tôi bộc lộ nỗi tức giận là do MQH giữa em và VA làm a bực tức, anh không hiểu sao em lại như thế. Giờ thì bức tranh trở nên hoàn chỉnh.
Thực ra, Long rất yêu Hoa. Nhưng khi Hoa yêu L, tại sao L lại chỉ để ý mối quan hệ của H và VA, chứ không phải ghen tuông với Minh hay với anh bạn miền Nam. Vốn dĩ, VA là một người có vợ, và là một tay đầy kinh nghiệm, hắn ta chỉ muốn ngủ với H. Từ "cặp bồ" mà Long dùng ở đây, nó đúng. Nhưng anh ta đã cặp với một người ít tuổi, để thỏa mãn niềm vui của anh ta. Nhưng H, vốn dĩ rất tin người, đã tin đó là tình yêu, là niềm tự hào của cô ấy. Cô ấy kể cho L về chuyện đó với con mắt của "cô gái tuổi 20". Điều ấy làm cho Long tức giận, và nổi đóa lên. Anh ta yêu cô ấy thật, nên càng bực tức khi thấy cô ấy trong vòng luẩn quẩn không hiểu sự đời. Anh ta tổn thương, nên anh ta càng chà đạp cô ấy. Dù cô ấy ốm, anh ta cũng không đưa đi bệnh viện. Dù cô ấy sảy thai, anh ta vẫn làm điều anh ta muốn, mặc kệ cho những đau đớn thân xác của MH. Dù MH có tổn thương như thế nào, anh ta cũng rời đi, kệ cô ấy với nỗi buồn đó. Cô ấy chỉ ngụp lặn trong nỗi cô độc và buồn bã ấy. Dù cho thế nào, có lần MH rất đau đớn, L vẫn miệt mài lạm dụng thân xác MH, mặc cho MH đau lòng vô cùng. Thực tế, MH có hiểu tình cảm của Long, tôi tin là như vậy. Đó là lí do dù cô ấy đau đớn đến thế nào, cô ấy cũng chịu đựng mà không rời đi. Hẳn phải có lí do khiến cô ấy tin rằng Long dành cho cô ấy là tình yêu thực sự.
Cô ấy chia tay Long ba lần. Và đến lần thứ hai vào tháng 11, hẳn cô ấy cũng rất đau đớn. Cô ấy đã quay lại với VA lần nữa, có lẽ cô ấy vẫn có chút niềm tin, lại muốn chứng minh đó không phải như lời L nói. Nhưng niềm tin ấy sụp độ, khi cô ấy thấy Vik nhắn tin với VA một cách vun vén. Cô ấy hiểu ra tất cả, và hiểu rằng VA chỉ muốn lạm dụng thân xác mình. Xinh đẹp là một món qùa đầy đau đớn, đôi khi nó đày đọa cảm xúc của chúng ta. Cô ấy mang nỗi đau ấy, quay trở lại với Long. Và đó là một ngày cô ấy thảm nhất. Như cách cô ấy nói.
Sự thảm khốc đó đã khiến MH rời đi lần cuối, với những tổn thương cô ấy phải chịu. Long hẳn rất đau đớn, giờ thì cảm xúc của Long đã lý giải được. Sao mà không đau đớn được chứ, anh ta muốn lấy MH, và thấy vợ mình như thế, sao anh ta bình tĩnh được? Đó là lí do tại sao khi ở Móng Cái, MH biết L ntin cho VA, MH đã bảo với tôi khi tôi ở bên em: "anh vào trước đi, em cần tự giải quyết". "Em sẽ gả cho anh vào kiếp sau nhé", vì lúc ấy MH cũng chả biết nên làm gì nữa. Nếu tôi biết, chắc tôi sẽ rời đi, sẽ không còn bên MH nữa. Có lẽ, L đã dùng những từ tệ nhất để chà đạp MH, và nói ra tất cả những gì L nghĩ. Long thực ra có thể giải thích được, miếng ghép đã hoàn chỉnh. Thay vì đang trách, giờ tôi thấy Long đáng thương.
Minh Hoa giấu điều gì đó, và không muốn tôi nghĩ khác về cô ấy, cô ấy đã rất tổn thương sâu thẳm trong tim, và đương nhiên, cô ấy không muốn mối tình của mình và Long lại lặp lại với tôi. E rằng, nếu trong thế của Long, tôi cũng không biết mình liệu có tổn thương đến thế không? Đó là lí do mà MH không kể cho tôi chi tiết về cơn tức giận của Long, về VA, và về cô ấy.
Minh Hoa tìm đến tôi giữa những ngày tháng như vậy. Tôi đã ở đó và không rời đi. Tôi đã không lạm dụng thân xác em "Anh sẽ không ngủ với em cho đến khi em yêu anh". Tôi đã ở đó và bên em, dù tôi cũng đau lòng ở MC, nhưng kiên quyết giữ lại nỗi tò mò của mình, và chỉ ở đó an ủi vỗ về em. Tôi đã bảo em, anh sẽ không rời đi, ít nhất là cho đến hôm nay.
Sau tất cả mọi chuyện, tôi biết Minh Hoa đã đau khổ đến nhường nào. Một người mà cô ấy ngưỡng mộ và tưởng là tình yêu, hóa ra lại là kẻ chỉ muốn lợi dụng thân xác của cô ấy. Một người từng yêu cô ấy nhiệt tâm như mình, thì lại chỉ là một người gay. Một người từng yêu cô ấy, lại chì chiết cô ấy vì việc cô ấy bị một tra nam lạm dụng. Em đã từng nghĩ chả thể kết hôn với ai, và chỉ độc thân nuôi Bốp, dù em luôn ao ước có gia đình riêng cho mình.
Thay vì tức giận, tôi thấy thương cảm cho Minh Hoa. Em đã không có người bố ở bên, để dạy dỗ em cách yêu đương đàng hoàng. Em không được bảo vệ. Bố em ở dưới suối vàng hẳn cũng đã rất đau lòng, nếu bố còn ở đó, chắc chắn bố sẽ bảo vệ và dạy dỗ em. Chính vì vậy, đến khi mẹ và bác Quảng đến thắp hương cho bố, và bảo bố chọn cho Minh Hoa một người bố thích, thì mình xuất hiện. Đêm đó, một động lực nào đó kéo mình đi, dù đó là lần mới mình mua xe, và thực sự đi ở ngoài đường. Đó là lần đầu tiên. Mình lên nhà em, và em ốm nặng. Sau đó, Minh Hoa chả bao giờ ốm nữa, tại sao mình lại xuất hiện như thế chứ. Sờ vào người em, mình thấy em rất nóng. Có lẽ đó là do bố cố tình sắp xếp. Mình ôm em cả đêm, và hôm sau, tại chính căn nhà đó, em nấu cho mình canh gà nghệ mà xưa bố nấu cho mẹ. Nằm xong, mình vào nhà em và bảo mình sẽ không ngủ với em cho đến khi em yêu tôi. Có lẽ lần đầu tiên, em biết một người đàn ông từ chối em là như thế nào. Đó là lí do em nhắn với VA, khi kể với tôi, rằng đó là người không lạm dụng thể xác hay muốn chiếm hữu em. Em hiểu là VA chỉ lợi dụng thể xác em thôi, và em muốn nói: "em được yêu và trân trọng rồi, giờ em biết được yêu là như thế nào rồi. Em cũng xứng đáng được thế."
Đúng mà, Minh Hoa luôn xứng đáng được thế. Những người kia chỉ như vết sẹo thôi, và nó chả đáng gì. Có những người đẩy ta xuống, thì có những người kéo ta lên. Anh vẫn luôn tim em là người thiện lương, chỉ là lòng tốt của em chưa đặt đúng chỗ. Anh nghĩ nếu em ở gia đình anh, em sẽ là một người con dâu, cháu dâu ngoan ngoãn. Nếu em là vợ anh, em sẽ là người vợ chăm lo cho anh và thu xếp. Nếu em là mẹ các con anh, em sẽ dạy dỗ các con rất tốt, và anh cũng sẽ bảo vệ các con em, để con chúng mình sẽ không phải vất vả như bố và mẹ nó. Đó là lí do chúng mình tồn tại trong cuộc đời.
Có những lúc, anh đã là người đàn ông tồi tệ. Anh biết anh từng tệ với Hương, với Linh, với Khiết. Anh không biết yêu đâu, anh phải học rất nhiều. Minh Hoa cũng vậy thôi, Minh Hoa sẽ chẳng yêu anh nếu Minh Hoa không trải qua những quá khứ đó.
Nhưng anh sẽ không bao giờ, một lần trong đời, dùng quá khứ đó lần nữa để khiến em đau khổ.
"Vì anh là một người đàn ông có tri thức và tử tế", đó là điều cô Bùi Hồng Thái đã dạy cho anh. Các thầy cô anh đã là những tấm gương đạo đức để anh noi theo. Ông bà đã chăm lo cho anh, cho anh học hành và có giáo dục. Bố mẹ và gia đình đã nhiều người làm tổn thương, có người đã rời đi, và có lúc anh đã đứng trên thành cầu nghĩ về cái chết, vì anh thấy anh đau khổ quá, nhưng anh không chết được. Anh hiểu thấu sự đau khổ hơn bất kì ai, anh có thể vì em mà giấu nhẹm nỗi đau này, anh sẽ xoa dịu và thật dịu dàng với em.
Ở bên em, anh mới hiểu rõ lẽ sống của đời mình. Anh là người để cho người khác dựa vào, để che chở cho người khác. Cuộc đời anh là thế đó. Anh là người bao dung, anh mạnh mẽ và kiên trì. Anh không rời đi cho dù đó là ngày em tệ nhất. Anh làm những điều này không phải cho em đâu, đó không phải là xứng hay không xứng, đó là việc anh phải làm. Anh làm thế là cho anh, để anh biết rằng mình là người tốt hơn mình tưởng. Phải đặt con người ta trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, lòng tốt mới lộ ra. Anh là người bình thường thôi, nhưng trong đời của bố mẹ anh, của Ti, của ông bà, của gia đình anh, và giờ một người xa lạ là em - anh là siêu anh hùng đó.
Đừng sợ, đừng lo, anh biết mọi việc rồi, anh sẽ bảo vệ và vun vén cho gia đình của mình, cho em!
Là một người đàn ông có bản lĩnh, có tri thức, có trí tuệ, anh sống cho cả những người đã giáo dục và sinh thành lên anh - đó là ông bà, bố mẹ, thầy cô anh, cả Ti, cả em, cả bố Sơn, cho mẹ Phương, cho chị Hà, Bốp, sau này cho cả con chúng mình nữa, anh sẽ không làm ai thất vọng, anh là niềm hy vọng cho mọi người rằng trên đời còn có tình yêu thuần khiết và hy sinh đến thế.
Đừng lo, có anh ở đây rồi!
Vì anh hứa là anh sẽ luôn ở lại, MH nhé!
2 notes
·
View notes
Text
Tại sao? Chưa kịp hiểu về bản thân mình, đã phải hiểu về người khác. Chưa kịp ích kỷ, đã phải học thấu hiểu. Chưa kịp nhìn nhận, đã bị chỉ trích.
Tôi chợt nhận ra mình tự có rất nhiều mâu thuẫn khi đang trong độ tuổi được coi là "nổi loạn"
Có rất nhiều nơi thực sự muốn đi, có rất nhiều điều muốn biết, có rất nhiều cái thật sự muốn hiểu, muốn được hỏi, muốn được làm, muốn nhìn ngắm cái thế giới được người ngoài kia bảo rằng "không có màu hồng đâu!" và "có rất nhiều điều tươi đẹp".
Tôi tưởng tượng, tôi tự vẽ, tự lên kế hoạch cho thế giới mà tôi chỉ mới nghe được, mới cảm nhận được, mới tìm kiếm được và là thế giới mà ba mẹ tôi vẽ lên một màu đen khi nói về.
Có quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ tới gia đình? Có quá ích kỷ khi chỉ lo cho kế hoạch của chính mình mà quên đi người xung quanh? Có thật sự không hối hận khi phớt lờ đi mọi thứ để làm điều mình muốn? Những câu hỏi đó có thật sự xuất phát từ chính mình muốn? ...
Có thật nhiều câu hỏi và câu hỏi có thật nhiều câu trả lời. Lựa chọn đó là khiến mình cảm thấy hối hận hay khiến mình cảm thấy tội lỗi. Phải chăng mọi người đã đoán trước được điều này?
Tôi nhìn bầu trời thật lâu tự hỏi với mây về thế giới ngoài kia, thật nhiều điều tôi không nghĩ tới. Hay là thế giới ngoài kia cho rằng tôi chưa sẵn sàng để đón nhận điều tối của nó, nhưng mà thế giới kia ơi tôi thấy bầu trời này cũng nhỏ bé quá. À mà khi mà tôi còn ở trong cái nơi còn nhỏ bé hơi cả bầu trời thì nó cũng rộng lớn thật.
Hay là tôi thật quá nông cạn rồi khi chỉ cần xa gia đình là tới được thế giới. Biết làm sao được khi tự do của tôi được gói nhỏ lại như thế này.
Tôi bỏ nhà đi cũng được hai lần và đấu tranh để được đi xa không biết bao lần. Chưa kịp xác nhận điều gì mình muốn biết cả và sau những lần gần như nhập viện của gia đình tội lỗi của tôi nặng thật đấy.
Quyết định của tôi có thật sự quan trọng không khi mà "con thích làm gì cũng được nhưng ..." haha "kế hoạch của con ba biết nhưng ..."
Rằng tôi bị ai ngoài kia lừa rồi, rằng ngoài gia đình ra thì ai ngoài kia cũng muốn lừa mình. Cơ mà tôi tự hỏi mình có gì để nhiều người lừa mình đến thế, rằng có thật là gia đình không lừa tôi. Rằng là tôi có phải bất hiếu không?
Dù cho bao nhiêu câu hỏi thì cái tôi muốn vẫn là tự do trong cái thế giới nhỏ bé của tôi. Có thể thế giới đó sẽ lớn lên, cũng có thể bé lại. Cái tôi muốn là kiên trì cho ước muốn bé nhỏ của mình.
Một sợi xích, ghim tôi ở chân giường. Tôi tự hỏi sao con chó ngoài kia được tự do đi khắp nơi, nực cười là tôi còn thấy nó xưng bá với đàn em quanh xóm. Hay chăng người ta biết nó sẽ về chứ không đi luôn. Hay chăng con vật cũng biết sáng đi tối về với chủ. Hay do tôi không tin tưởng bản thân mình tới mức đi so sánh với con vật.
Rằng gia đình là nơi mọi người bảo "khao khát muốn được về khi mệt mỏi" hay là bản thân tôi chỉ khi đi xa đủ lâu để muốn được về nhà. Hay là bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều? Với hiện tại điều tôi vẽ ra không biết sẽ như thế nào nhưng bản thân thực sự bất lực.
-ariyeuai-
2 notes
·
View notes
Text
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
Những trận đánh chiến thắng quân Nguyên vào thế kỷ 13, nổi tiếng, vượt thời gian của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, tức Đức Thánh Trần Hưng Đạo, là niềm tự hào về tinh thần dựng nước và giữ nước của cha ông ta, Ông còn là một nhà lãnh đạo kiệt xuất với áng văn bất hủ “Hịch tướng sĩ” (nguyên văn chữ Hán là Dụ Chư Tỳ tướng hịch văn) làm nức lòng quân dân Đại Việt trong lúc thế giặc mạnh như chẻ tre, mà mọi người Việt Nam đều ghi nhớ.
Binh gia diệu lý yếu lược hay còn gọi là Binh thư yếu lược là một tác phẩm là của Trần Hưng Đạo (Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn), viết về nghệ thuật quân sự.
Về bản thân và gia đình
Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn (1228 - 1300) là con của An Sinh Vương Trần Liễu, cháu nội của Trần Thái Tổ, gọi vua Trần Thái Tông là chú. Ông có dung mạo khôi ngô, thông minh tài trí, được rèn dạy từ khi còn rất nhỏ nên văn võ hơn người, lúc chưa tròn 30 tuổi đã là võ tướng hàng đầu của triều đình.
Sau những tranh chấp trong dòng tộc nhà Trần, do Trần Thủ Độ đạo diễn, Trần Liễu thù hận Thái Tông đến lúc lâm chung, Trần Liễu dặn dò ông: "Con mà không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Nhưng Trần Quốc Tuấn là vị tướng đầy trách nhiệm với vận nước, một bề tôi trung nghĩa với nhà Trần nên ông gạt bỏ tư thù, trung thành củng cố nội lực, quân lực,… giữ nước.
Về sách Binh thư yếu lược
Binh thư yếu lược gồm có 4 quyển, với các chương như:
-Quyển 1: gồm 9 chương: Thiên tượng, Kén mộ, Chọn tướng, Đạo làm tướng, Kén luyện, Quân lễ, Tuyển người làm việc dưới trướng, Đồ dùng của binh lính, Hiệu lệnh.
-Quyển 2: gồm 10 chương: Hành quân, Hướng đạo, Đồn trú, Tuần canh, Quân tư, Hình thế, Phòng bị, Điểm về việc binh, Phép dùng gián điệp, Dùng cách lừa dối.
-Quyển 3: gồm 7 chương: Liệu thế giặc, Quyết chiến, Đặt cờ, Dã chiến, Sơn chiến, Thủy chiến, Lâm chiến.
-Quyển 4: gồm 7 chương: Đánh thành, Giữ thành, Công thành, Xông vây - ứng cứu, Lui đánh, Thắng và đặt phục, Phép nhận hạng.
Một trong những chương quan trọng trong Binh Thư yếu lược có tên là “Hành quân” nằm ở quyển II trong bộ sách 4 quyển của Trần Hưng Đạo, “Trước tiên, phải có đội du binh (mà ngày nay gọi là lính trinh sát), mỗi đội phái ra mỗi đạo 9 người, chia làm 3 nhóm cách nhau ước một tầm trông được thấy nhau. Sai người lên cao mà quan sát hay leo cây mà trông thấy rõ quân địch nhiều hay ít, chuyển về kíp báo. Đến ngày xuất quân, chọn giờ lành, lấy tù và thổi 3 hồi thì quân cầm khí giới, 1 tiếng chiêng thì quân bày hàng ngồi, đánh 3 tiếng trống thì đứng dậy, đánh 3 tiếng la đồng thì dựng cờ, 3 tiếng trống lớn thì đi. Tiếng trống đánh thưa thì đi thong thả, đánh mau thì đi nhanh, đến nơi dừng nghỉ thì đánh 3 tiếng rất gấp.
Đến điểm dừng thì trống điểm 2 tiếng gấp, quân đi trước dừng lại, đánh 6 tiếng thì quân đi sau đến hết”.
Ông biết tận dụng mọi nguồn nhân lực, vật lực trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc. Tài năng đỉnh cao và lòng tận trung báo quốc đã có những tướng tài kiệt xuất như Yết Kiêu, Dã Tượng, Nguyễn Địa Lô… mãi ngời sáng trong sử Việt. Các mưu kế như "vườn không nhà trống", thủ thành Thăng Long kết hợp du kích quấy rối hậu cứ trong đêm, đặc biệt là "cọc nhọn Bạch Đằng" đã giành thắng lợi từ bí kíp Binh Thư Yếu Lược.
-Nói về nghệ thuật làm tướng ông viết"Tướng mà che điều gian, giấu điều họa, không nghĩ đến sự quân chúng oán ghét, tướng ấy chỉ huy mười người. Tướng mà sớm dậy khuya nằm, lời lẽ kín đáo, tướng ấy chỉ huy được trăm người. Tướng thẳng mà biết lo, mạnh mà giỏi đánh đó là tướng chỉ huy được nghìn người. Tướng mà ngoài mặt hăm hở, trong lòng ân cần, biết người khó nhọc, thương kẻ đói rét, đó là tướng chỉ huy được vạn người. Tướng mà gần người, tiến người tài, ngày thường cẩn thận, thành thực rộng rãi, giỏi việc dẹp loạn, đó là tướng chỉ huy được mười vạn người.
Tướng mà dùng nhân ái đối với kẻ dưới, lấy tín nghĩa để phục nước láng giềng, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, giữa biết việc người, coi bốn biển như một nhà, đó là tướng chỉ huy được cả thiên hạ không ai địch nổi".
-Khi Trần Hưng Đạo bị bệnh nặng, vua Trần Anh Tông đến thăm ông tại Vạn Kiếp và hỏi kế sách giữ nước. Ông đã dặn dò: “Đại khái quân giặc cậy vào trường trận, quân ta cậy vào đoản binh, đem đoản binh đánh lại trường trận là việc thường trong binh pháp. Nhưng cần phải xét: Nếu thấy quân giặc tràn sang như gió, như lửa, thì thế giặc có thể dễ dàng chống cự được; nếu giặc dùng cách chiếm cứ dần, như tằm ăn dâu, không vơ vét của dân, không mong đánh được ngay, thì mình phải dùng tướng giỏi, phải xem xét tình thế biến chuyển như người đánh cờ tùy thời cơ mà ứng biến cho đúng, làm thế nào thu hút được quân lính, như cha con một nhà mới có thể chiến thắng được. Và phải khoan dùng sức dân để làm cái kế sâu rễ bền gốc, đó là thượng sách giữ nước không còn gì hơn”.
Chiến công hiển hách Trần Hưng Đạo
Vào năm 1284, Thoát Hoan chỉ huy quân Nguyên Mông xâm lược nước ta chiếm được ải Chi Lăng, quân ta phải lui binh về Vạn Kiếp. Vua Trần Nhân Tông mời Trần Hưng Đạo đến để hỏi ý kiến nên đánh hay nên hàng.
Trần Hưng Đạo đã dứt khoát: “ Nếu bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đi đã, rồi sau hãy hàng".
Nhờ tài năng của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn mà quần tụ được 20 vạn quân sĩ ở Vạn Kiếp và khích lệ quân sĩ bằng “Hịch tướng sĩ”, ông đã viết sách “Binh thư yếu lược” để cho quân tướng của mình biết các binh pháp đối phó với giặc.
Mùa Xuân năm 1287, quân Nguyên Mông lại rầm rộ kéo sang nước ta lần hai.
Cuộc chống quân xâm lược Nguyên Mông lần thứ ba thì hào hùng với chiến thắng Bạch Đằng nổi tiếng, trong đó, Thoát Hoan phải “chui ống đồng” mới có thể thoát về bên kia biên giới.
Trần Hưng Đạo đã cầm quân đánh thắng ba cuộc xâm lược của Nguyên Mông, diễn ra từ năm 1257 đến năm 1288. Đây là một trong những chiến công vĩ đại nhất lịch sử quân sự thế giới, đưa tên tuổi Hưng Đạo Vương vào danh sách những Đại tướng lẫy lừng của mọi thời đại trên toàn cầu. Trong 30 năm chiến đấu ông đã trực tiếp huấn luyện binh sĩ và ra trận. Tư duy quân sự của Trần Hưng Đạo từ thế kỷ 13 đã rất tiến bộ phát triển độc đá, đó là "Binh quí hồ tinh bất quí hồ đa", nghĩa là quân đội cần tinh nhuệ chứ không nhất thiết phải đạt số lượng đông đảo.
Trong lần thứ 2 và thứ 3 kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên Mông, Trần Hưng Đạo được vua phong làm Quốc Công Tiết Chế thống lĩnh chư quân.
Và trên đất nước Việt Nam, các đền thờ ông đều gọi là Đức Thánh Trần.
Hy vọng bài viết này sẽ giúp ích cho các chính khách, quân đội, hoạt động xã hội và trong kinh doanh.
(Tổng hợp)
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
#docsachkinhdientslevantu#binhthuyeuluoctranhngdao#kenhyoutubetslevantu#kenhtiktoktslevantu#hoasinhtanhd
3 notes
·
View notes
Text
Tớ vẫn đợi, ở nơi đây. Những con chữ khiến tớ chua xót nhiều hơn hy vọng được gặp lại cậu. Năm tháng của chúng ta đã trở thành ngày cũ. Tớ lại khóc như trong ngày biệt ly năm nào. Tớ tự hỏi bản thân có thật là chúng ta sẽ hạnh phúc hơn ở năm tháng về sau? Cậu-của-năm-25-tuổi sẽ hạnh phúc chứ? Tớ sẽ không chúc cậu quãng đời sau này gặp nhiều may mắn, tớ cũng chẳng mong ngày tháng còn lại của mình sẽ an vui bình đạm. Tớ hy vọng ở một giai đoạn khác của cuộc đời, cả cậu và tớ sẽ mạnh mẽ đi qua những biến cố, những sóng gió một cách dịu dàng chứ không nổi loạn điên cuồng như trong quá khứ.
#Di
6 notes
·
View notes
Text
Trầm cảm ở tuổi dậy thì: Dấu hiệu nhận biết và cách chữa trị
Trầm cảm ở tuổi dậy thì (đặc biệt là 14 tuổi) thường có liên quan đến thay đổi nội tiết và những áp lực trong cuộc sống. Ngoài các triệu chứng điển hình, trầm cảm ở giai đoạn này còn gây ra cảm xúc bất ổn, dễ nóng nảy, cáu kỉnh,… nên hay bị nhầm lẫn với biểu hiện thường thấy ở tuổi nổi loạn.
#tramcamotuoidaythi #tramcam #giaoducnhc #giaoduchuyenbietnhc
Link tham khảo: https://giaoducnhc.vn/tram-cam-o-tuoi-day-thi-84.html
4 notes
·
View notes
Text
Cái ngu của người việt :
Stt này hơi dài nhưng nội dung hay !
Vì mấy câu hỏi trong này mà Vântui vô chùa thì bị…các thày không ưa , NÓI chuyện với mấy anh chi lớn tuổi cũng bị …ghét
😂😂😂
NỌC ĐỘC TỪ KHỔNG TỬ, NÓ CÀNG KINH KHỦNG KHI ÔNG LÀ MỘT HỌC GIẢ.
Tôi không hiểu một số người có ăn có học đàng hoàng, nhưng lại bênh vực tư tưởng Nho giáo một cách ngu xuẩn.
Vừa rồi, mới tranh luận với một ông anh lớn hơn mình độ mười tuổi, ông bảo rằng: nếu Nho giáo sai lầm thì tại sao Việt Nam lại xem nó là nền tảng văn hóa đạo đức suốt mấy ngàn năm nay. Mình buồn cười bảo: nói thật là tại vì người Việt Nam mình quá ngu (xin lỗi, đó là sự thật), nên mới tôn thờ cái thứ triết lý phản khoa học này. Ổng điên lên và block mình luôn, ổng nói mình là thầy giáo mà ăn nói hàm hồ, không biết nguồn cội.
Nếu ổng chịu nhìn ra xung quanh thì các nước xung quanh vốn bị Nho giáo kìm hãm đã bứt xích vươn lên từ lâu, chỉ còn Việt Nam lẹt đẹt mãi. Ngay cả Lỗ Tấn còn gọi: “Nho giáo là thuốc độc của tinh thần”, thì không hiểu sao nhiều người Việt Nam vẫn tôn thờ nó.
Triết lý Nho giáo đầy rẫy những mâu thuẫn tự phủ định bản thân:
● Trong khi một mặt khuyên “nam nhi chí tại tứ phương”, mặc khác lại ràng buộc “phụ mẫu tồn bất khả viễn du” (cha mẹ còn sống thì không được đi xa). Ngày xưa còn có cả việc khi cha mẹ mất phải bỏ hết việc về nhà dựng lều bên mồ ba năm thủ tang.
● Nam nhi chí tại bốn phương thế nào, khi mục đích học là chỉ để đạt chút công danh, để về lo vun đắp cho dòng họ gia đình?
● Chí tại bốn phương thế nào khi phải lấy vợ sinh bằng được con trai, không thì cứ phải đẻ mãi cho khi có thằng cu để sau này nó để tang cho?
Đàn ông mà chỉ chăm chăm vào những chuyện đấy thì chí làm sao lớn nổi?
● Nho giáo dạy: “thượng bất chính, hạ tất loạn”, nhưng lại kèm theo câu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” là thế nào? Mồm thì bảo thằng trên không ra gì, thì đừng trách thằng ở dưới, nhưng lại cho quyền thằng ở trên lạm sát thằng dưới và thằng dưới phải chịu chết để khỏi mang tiếng bất trung.
● Bảo: “quân dĩ dân vi bản” (vua lấy dân làm gốc), nhưng đồng thời dạy “tấc đất ngọn rau đều nhờ ơn vua”.
● Dạy: “phụ bất từ thì tử bất hiếu”, nhưng lại dạy “phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu”. Cha mẹ giết con mình thì có thể gọi là “từ phụ” không? Con muốn sống thì lại cho là bất hiếu, thì nó là thứ đạo lý quái gở gì?
● Nho giáo dạy: “phu phụ tương kính như tân” (vợ chồng kính nhau như khách), nhưng lại bắt người phụ nữ “xuất giá tòng phu” (lấy chồng thì phải phụ thuộc vào chồng). Thử hỏi, nếu đã kính trọng lẫn nhau như khách, thì sao lại có chuyện “tòng phu”? Đã tôn trọng nhau, thì sao lại cho quyền “nam hữu tam thê tứ thiếp” còn “gái chính chuyên chỉ thờ một chồng”?
■ Trong cuộc sống hàng ngày, Nho giáo cổ súy cho bất công và coi thường con người:
● Tại sao cũng là con rứt ruột đẻ ra, mà: “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” (một đứa con trai thì coi là có, mười đứa con gái cũng coi là không), hay “nữ sinh ngoại tộc” (con gái sinh ra là con nhà người ta)?
● Vợ chồng sống với nhau suốt đời, đồng cam cộng khổ, cùng nhau nuôi dạy con cái nên người, thì dạy là: “phu thê như y phục”, còn anh em tuy cùng một mẹ một cha, nhưng khi lớn lên mỗi người một cuộc đời riêng, thì lại dạy: “huynh đệ như thủ túc”.
Đó là chưa kể chuyện mấy bố nghĩa khí rởm, sĩ diện hão, ra ngoài kết nghĩa với những thứ “anh em” giang hồ vớ vẩn, bị người ngoài lợi dụng, trong khi vợ con ốm đau gần chết cũng chẳng nhờ được mà mồm vẫn cứ leo lẻo “huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục”... !
■ Nho giáo dạy người đi học tôn sùng và lệ thuộc quá mức vào vai trò của người thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư) và những thứ gọi là “sách thánh hiền” (thậm chí cái gì từ Nho giáo viết, cũng cứ cho là sách nói, sách của ÔNG THÁNH), nhưng không khuyến khích tự suy nghĩ phản biện, không tự tìm tòi học hỏi ngoài những gì thầy dạy.
Mục đích của việc học là giải phóng tư tưởng và mở mang kiến thức, trong khi mục đích học của Nho giáo là làm nô lệ cho tư tưởng và kiến thức ( giỏi cỡ ông Nguyễn Công Trứ mà còn "lên bờ xuống ruộng" nữa là thứ "học hành 3 chữ lem nhem..."
■ Nho giáo không cổ súy cho sự thượng tôn pháp luật, mà cổ súy cho việc sùng bái cá nhân (quan thanh liêm, vua hiền biết thương dân), nên người dân mặc nhiên nghĩ rằng việc bị những kẻ có quyền bóc lột, hoặc đè đầu cưỡi cổ là chuyện bình thường, còn lâu lâu được ban tí ơn "mưa móc" thì coi đó là phước đức phải mang ơn suốt đời. Chính vì vậy, dù có bị chèn ép bất công tới đâu, họ cũng cố cắn răng chịu và mong chờ một minh quân hoặc liêm quan xuất hiện.
■ Nho giáo đặt "trung quân" đứng trước "ái quốc", có nghĩa là xem việc trung thành với một cá nhân, một dòng họ hoặc một thể chế trên cả lợi ích của đất nước và dân tộc?
Thế mà gọi là đạo thánh hiền sao?
Trong tam cương, mối quan hệ "quân thần" nặng hơn "phụ tử" và "phu phụ". Logic đó là như thế nào? Kẻ cai trị mình thì coi trọng hơn cả cha mẹ vợ chồng; luân lý này là thứ luân lý gì?
Ở thế kỷ 21, mà vẫn còn có nhiều người coi Nho giáo là chuẩn mực đạo đức và truyền thống văn hóa dân tộc, thì tôi nói thẳng là tiền đồ dân tộc Việt Nam còn tăm tối dài dài.
Rất xúc động khi đọc bài viết của em, càng xúc động hơn khi tôi có một người bạn từ thời thơ ấu, bạn ấy học rất giỏi, cả nhà đều học giỏi, nhưng gần đây, trên fb, bạn ấy ghi rằng: "Bà nội tôi, bà ngoại tôi, mẹ tôi, dì tôi, cô tôi, vợ tôi và cả hai con gái của tôi nữa, họ đều là nữ nhân, mà (đã là) nữ nhân là tiểu nhân..." Đau thật, khi Khổng Khâu ghi câu: "nữ nhi thường tình", nữ nhi chính thị tiểu nhân, để đề cao nam nhi bằng câu "nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô", ông Khổng cho rằng: "nam nhi đại trượng phu", "nam nhân - quân tử", "nữ nhân ngoại tộc", nữ nhân - tiểu nhân", v.v..
HÃY ĐẬP TAN CỬA HÀNG HỌ KHỔNG
"Tôi quan sát và thấy từ hàng trăm năm trước có ba nhân vật vĩ đại nhất Á châu đều coi Nho giáo là kẻ thù không đội trời chung.
Ba nhân vật ấy là ai?
- Thứ nhất là nhà cách mạng Tôn Trung Sơn,
- Thứ hai là nhà Khai sáng Fukuzawa Yukichi
- Thứ ba là Văn hào Lỗ Tấn.
■ Tôn Trung Sơn là người khởi xướng chủ nghĩa Tam dân:
● Dân tộc Độc lập,
● Dân quyền Tự do,
● Dân sinh Hạnh phúc.
Độc lập + Tự do + Hạnh phúc,
là bộ ba không thể tách rời nhau.
■ Fukuzawa là người đề xướng "Thoát Á luận"
trong đó có một ý tôi diễn nôm na là thế này:
chỉ cần là hàng xóm của Tàu đã là điều đáng xấu hổ rồi, đã bị thế giới Văn minh người ta khinh thường rồi.
Ai không tin diễn nôm của tôi thì vào trình duyệt Google, gõ từ khóa "Thoát Á luận" và đọc xem có đúng như vậy không!
■ Còn Lỗ Tấn thì chắc chắn là vô cùng căm ghét Nho giáo.
Chả tin, mời bạn đọc lại một lần thôi, truyện ngắn "Khổng Ất Kỉ", hoặc "Trường minh đăng" để xem tôi nói có đúng không.
Điều thú vị là cả ba nhân vật vĩ đại này đều không chủ trương "gạn đục khơi trong" chi hết mà là vứt bỏ, vứt bỏ, vứt bỏ.
Tôn Trung Sơn và Lỗ Tấn có chung một ý: thời gian đời người có hạn, nên dành thời gian ấy mà đọc sách Tây Phương cho nó mở mang bộ óc ra. Cổ thư Trung Hoa trong đó có tứ thư ngũ kinh là thuốc phiện dính vào là mắc nghiện, là bị đầu độc là trở thành nô lệ mù quáng rũ ra không được.
Nhà Khai sáng Nhật Bản thì luôn khẳng định đọc những thứ ấy chỉ làm hư hỏng bộ óc con người.
Một nước mạnh như Hoa Kì mà phải đề ra chính sách toàn diện để tẩy chay các Học viện Khổng tử thì đủ biết sự nguy hại của Khổng giáo - Nho giáo nó ghê gớm thế nào!
Một lần nữa, cho tôi được nhắc lại:
Nhà nước toàn trị kiểu Trung Hoa được kiến tạo trên cơ sở học thuyết Khổng giáo là thứ nhà nước kinh khủng nhất bởi sức sống dai dẳng của nó.
Chính thể toàn trị nào thì cũng đề cao chủ nghĩa ngu dân. Nhưng chủ nghĩa ngu dân kiểu Nho giáo là kinh khủng nhất. Lỗ Tấn khẳng định nó là xích mềm, là độc dược làm tê liệt con người, khiến cho con người thích được làm nô lệ, vui với thân phận nô lệ, tự hào vì được làm nô lệ, khóc nấc lên nghẹn ngào khi mình là nô lệ.
Cứ đọc "A.Q chính truyện" là thấy hết.
Tôi có đọc tuy không được nhiều, mà đọc nhiều để làm gì khi thấy chỗ khốn nạn nhất của học thuyết này là lợi dụng trình độ còn thấp của những người lao động để đầy đọa họ thêm vào vòng tăm tối ngu muội.
Khổng giáo - Nho giáo là học thuyết chính trị - đạo đức.
Về phương diện đạo đức nó cực kì giả dối; về phương diện chính trị nó cực kì bảo thủ và phản động.
Cho nên chúng ta muốn người Việt mình tiến bộ thì dứt khoát phải nói không với Nho giáo dù nó biến hóa ở bất cứ hình thức nào.
Tôi không có ý định tranh luận với ai.
Anh chị em nào đồng ý thì like.
Không thì từ bỏ kết bạn với tôi, càng tốt!"
7 notes
·
View notes
Text
Với em, anh đã từng là cả bầu trời, là thương nhớ, là tình nhân, là tri kỷ. Anh đến đúng vào tuổi trẻ nông nổi nhất của em, anh là người nhìn thấy em đã từng nổi loạn và điên khùng như thế nào. Và khi xã hội ngoài kia có đáng sợ ra sao thì em vẫn luôn nhớ anh là người đã nắm lấy tay em vào thời điểm đó. Thay vì phải bơi giữa đại dương, em đã có một con thuyền.
Em vẫn nhớ cách anh ôm em từ đằng sau, bình yên đến lạ. Em thích cách anh hôn lên trán mỗi lần em khóc. Em thích nép vào bờ vai rộng, tấm ngực vững chắc của anh, đó là cả bầu trời của em khi đó. Anh đã đến phá hết mọi nguyên tắc thói quen và trở thành ngoại lệ của em.
Nhưng em ở thời điểm đó không đủ chín chắn để giữ anh ở lại còn anh lại không đủ kiên nhẫn để chịu đựng được những trò điên rồ của em, tình yêu quá lớn từ phía em khiến anh áp lực. Và rồi anh biến mất. Em tìm thấy bản ngã của chính mình, không ồn ào, không quậy phá, không vui, cũng không buồn, không nói chuyện cùng anh và chúng mình chẳng thể giao nhau được nữa.
[Tạm biệt anh, giấc mơ suốt 3 năm qua của em - Hương Mi]
3 notes
·
View notes
Text
我有一个秘密… 一个藏在我心里的秘密…
Lâu lắm không cày phim rồi 😂 cảm thấy không thú vị, cũng không có bộ phim nào thật sự hấp dẫn tới những phút cuối cùng. Ai ngờ, tình cờ lướt 1 đoạn quảng cáo trên insta lại lọt hố không trèo ra nổi 🤣 Motip không mới, nhưng cách thể hiện rất cảm xúc, lại chạm đúng gu, thời lượng vừa phải không quá dài dòng, thế nên vô cùng yên tâm thoải mái dọn chỗ chầu chực ngồi hóng từng tập, xem đến hết mới thôi ~~
Phim chuyển thể từ tiểu thuyết gần đây không còn nổi trội như trước. Rất khó để tìm được một bộ phim hay. May mắn sao, không vì những lí do nào đó hay cái sự lười của bản thân mà lỡ mất một bộ phim đáng xem đến vậy 😍
Thanh xuân của mỗi người, hình như đều có bóng hình của một người nào đó.
Người ấy thông minh giỏi giang, đẹp trai cao ráo. Người ấy rất tốt, cũng rất chân thành. Chỉ cần nhìn thấy người ấy, trái tim liền loạn nhịp, đầu óc trống trơn, không biết phải nói gì mới phải.
Nhưng không phải ai, cũng có thể biến thứ tình cảm thầm kín ấy thành hiện thực. Không phải ai yêu thầm rồi cũng được đáp lại.
Tang Trĩ có tình cảm với Đoàn Gia Hứa từ rất sớm, sớm đến mức dẫu có nói ra thành lời cũng không ai tin tưởng.
Không phải nói trẻ con không được yêu, cũng không hiểu yêu. Tình yêu của con trẻ rất đơn giản, thuần tuý, thậm chí có khi còn sâu sắc hơn người lớn rất nhiều. Trẻ con không có tiêu chuẩn chọn người yêu, càng không cân đong đo đếm chi li trước khi bắt đầu có tình cảm với ai đó. Thích chính là thích, yêu chính là yêu, đơn giản chỉ là cảm xúc đến từ con tim. Chỉ là, người lớn, có đôi khi quên mất sự đơn giản đó, nên thản nhiên phủ định tình cảm của trẻ con, phủ định sự chân thành duy nhất ấy.
Tang Trĩ chọn cách giấu kín tình cảm của mình, cẩn thận không cho ai phát hiện ra. Cô không ngừng cố gắng, trau dồi bản thân, học hành chăm chỉ. Cô thậm chí sẵn sàng đến một thành phố hoàn toàn xa lạ học đại học, chỉ vì muốn gần anh hơn một chút.
Cô thực sự, thực sự rất thích anh.
Khi hai người bắt đầu, cô lo được lo mất, bất an lo lắng. Nhưng khi thực sự tin vào tình cảm của hai người, cô lại trở về là chính mình, tuân theo bản năng, hết lòng hết dạ với người yêu. Cô biết khi nào anh không vui, cô cảm giác được cảm xúc của anh thay đổi, cô sẵn sàng đ���ng lên bảo vệ anh, không để anh phải chịu thêm bất kì tổn thương nào.
Tình yêu của cô, đơn giản thuần tuý như một đứa trẻ. Yêu và được yêu, đơn giản lại chính là hạnh phúc.
Nếu như Tang Trĩ sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, mọi hành động lời nói đều toát lên sự thiên chân sạch sẽ, vậy thì Đoàn Gia Hứa lại là một người kém may mắn hơn, nếu không muốn nói là thương tổn tràn đầy trong những năm tháng đáng lẽ phải được nâng niu coi trọng nhất.
Người cha vô trách nhiệm chọn cách tự sát để thoái thác trách nhiệm đâm xe trúng người khác, sau cùng lại thành người thực vật, sống không được chết không xong. Người mẹ dù rất yêu thương con, không ngừng nỗ lực đền bù cho sai lầm của chồng nhưng không thể chiến thắng bệnh tật. Món nợ khổng lồ tưởng chừng như tảng đá nghìn cân đè nặng lên đôi vai người thanh niên còn chưa tới tuổi trưởng thành. Tất cả như tạo nên một tấm mạng lớn vô hình, quấn chặt lấy anh, những muốn kéo anh vào bóng tối vô tận. Sự quấy rầy đến từ con gái của người bị hại dường như càng khiến cuộc sống của anh thêm khốn đốn khổ sở đến không thở nổi.
May mắn sao, trong chính nghịch cảnh ấy, anh vẫn đủ kiên cường bước tiếp. Anh vừa học vừa kiếm tiền trả nợ. Anh không ngừng học hỏi trau dồi khả năng, nỗ lực chạm tới ước mơ của mình. Anh trưởng thành một người đàn ông chân thành, tử tế, biết thế nào là trách nhiệm, cũng hiểu thế nào là trân trọng và bảo vệ người mình yêu.
Đừng nghĩ Đoàn Gia Hứa sống chật vật nên lạnh lùng mà nhầm, anh ta như con hồ ly đấy 🤣 Có tí mặt dày, ranh mãnh, chơi xấu, đồng thời lại tinh tế, ấm áp và biết săn sóc. Một khi xác định đó là người duy nhất, hiểu rõ cảm xúc của bản thân liền dũng cảm tiến tới, trực diện bộc lộ cảm xúc của chính mình với người ta không chút ngại ngùng. Hay nhất phim chắc phải kể đến những màn thả thính lộ liễu, bật đèn xanh điên cuồng của nam chính.
Trong tình yêu, Đoàn Gia Hứa là một người thành thật. Chưa từng thấy nam chính nào mặt dày mày dạn đến thế, cũng chưa từng thấy nam chính nào mau nước mắt đến thế.
Lần đầu tiên thấy thanh niên chưa có danh phận đã dám hùng hồn tuyên bố, “đời này em chỉ có một mối tình duy nhất này thôi”. Anh trai, tự tin dữ như anh đúng là của hiếm có 1 không 2, không ai bì được.
Cũng là lần đầu tiên thấy thanh niên bị bạn gái làm cảm động đến phát khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, hoàn toàn không biết mất mặt hay xấu hổ là cái gì.
Anh muốn trở thành chỗ dựa của cô, đồng thời cũng muốn dựa dẫm vào cô, cảm nhận tình yêu và sự ấm áp cô mang tới cho anh không chút giữ lại. Hai người như hai chiếc áo khoác của nhau, che mưa chắn gió, sưởi ấm cho nhau trong những ngày đông giá lạnh, chờ đợi xuân về.
Một người đàn ông như thế, thật khó để không động lòng.
Tôi không phải người nghiên cứu phim ảnh chuyên nghiệp, cũng không phải fan của cặp diễn viên chính, thậm chí còn chưa đọc nguyên tác hay truyện tranh trước đó.
Tôi chỉ biết đến nó qua một đoạn quảng cáo ngắn tầm 30s, nhưng sự tương tác giữa họ đã níu chân tôi lại, khiến tôi muốn biết đó là phim gì, nội dung của nó ra sao. Chemistry giữa họ rất thật, ánh mắt họ nhìn nhau cảm xúc đến mức một kẻ đứng ngoài như tôi cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Đây là bộ phim đầu tiên, chưa xem xong đã lên kế hoạch xem lại lần nữa, hoặc có thể là nhiều lần nữa 🤩🥳😘
Chắc chắn phải lộn về cày nguyên tác, xem xem tác giả mổ xẻ phân tích tâm lí các nhân vật như thế nào, liệu có còn chi tiết nào không được đề cập tới trên phim hay nhanh quá mà bị bỏ qua mất không. Có lẽ, lần sau khi xem phim, tôi sẽ lại phát hiện ra điều gì đó hay ho mới mẻ trong mối tình của họ cũng nên ~~
Đời thật nhiều khi quá mệt mỏi, mong sao có thật nhiều bộ phim như thế này, ngọt ngào ấm áp khiến người ta một lần nữa tin vào tình yêu, tin vào hạnh phúc.
____________
世界上如果有一个段嘉许就好了。我愿意当他桑稚(只只)、永远陪在他的身边保护她、让他每天都开开心心 🥰
____________
Nguồn ảnh: pinterest
Trailer phim: https://youtube.com/watch?v=2PPJHjPlr2c&feature=share
youtube
3 notes
·
View notes
Text
Zhihu asks : Tại sao lại có những người muốn tự sát?
-------
Thật ra trước khi tự sát thì họ đã chết rồi.
1. Vào lúc 10 giờ tối ngày 17 tháng 4 năm 2019 , một cậu bé 17 tuổi đã nhảy cầu tự sát.
Cậu bé 17 tuổi bị mẹ chỉ trích vì mâu thuẫn với bạn cùng lớp . Người mẹ dừng xe giữa đường , sau đó ra khỏi xe và nói gì đó với con trai ở ghế sau . Người mẹ đó rõ ràng đang rất tức giận . Sau khi người mẹ quay trở lại ghế lái , cậu con trai đột nhiên mở cửa , lao về phía lan can cầu và nhảy xuống .
Một chút ngập ngừng hay do dự đều không có . Trước khi 120 đến, cậu ấy đã ngừng thở . Chỉ còn người mẹ đang suy sụp ngã trên đất gào khóc gọi tên con .
3 giây để dừng lại , 5 giây để chạy , khoảnh khắc quyết định tìm đến cái chết , cậu bé ấy không do dự dù chỉ một giây.
2. Thảm kịch không bao giờ xảy ra do tai nạn
" Tại sao mày không chết luôn đi "
Ngày 18 tháng 9 năm 2017 , sau khi cãi nhau với bố mẹ , một cô gái 15 tuổi ở Chiết Giang đã nhảy xuống từ tầng 19 , chết ngay tại chỗ .
Cô con gái : “ Có phải con vĩnh viễn cũng không thể làm hài long mẹ không ? ”
Người mẹ ấy đã nói : “ Con cảm thấy là mình đã làm tốt rồi ư? ”
Một cô gái ưu tú như con nhà người ta hay nói , cũng chỉ vì một lời nói của người mẹ mà đã nhảy xuống từ ban công mà tự sát .
3. " Loại như mày tốt nhất đừng nên sống nữa "
Một cuộc cãi vã giữa hai cha con trong một siêu thị ở Thái Lan .
Vì những lời nói ra trong lúc nóng giận của cha mình mà người con trai đã không ngần ngại nhặt một khẩu súng lục , nhắm ngay giữa thái dương và chết ngay tại chỗ .
Kiên quyết , không một chút do dự .
Chỉ còn người bố khóc đến thắt lòng .
Có vô số ví dụ về điều này .
Trong những năm gần đây , số thanh niên Trung Quốc có tỷ lệ tự tử cao nhất thế giới , tự tử là nguyên nhân gây tử vong số một trong số những người Trung Quốc từ độ tuổi 15-34 tuổi , 16% sinh viên Trung Quốc đã tự sát .
Một số tổ chức đã tiến hành khảo sát các học sinh tiểu học và trung học ở Thượng Hải . Dữ liệu cho thấy khoảng 25% trẻ em đã nghĩ đến việc tự tử , 5,85% đã lên kế hoạch cho việc tự sát và 1,7% đã cố gắng tự tử .
Tỷ lệ phần trăm này, khi được nhân với tổng dân số thanh thiếu niên , đạt đến mức không ngờ nổi .
" Tại sao họ lại kiên quyết chết đến thế "
Sau khi xem video " Cậu bé 17 tuổi tự tử " , tôi cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn . Điều làm tôi ngạc nhiên là những bình luận của cư dân mạng .
Top comment lại chính là : " Áp lực xã hội quá lớn , làm sao cha mẹ có thể có thời gian để ở cùng con cái ! "
Một số người nói: " Phải có những lý do khác mới khiến người con trai nhảy xuống , bị mẹ chỉ trích chỉ là một trong những nguyên nhân đó . "
Để khám phá sự thật , tôi đã nghiên cứu nhiều trường hợp thực tế . Nhưng kết quả khiến tôi không chỉ sốc , mà còn ngạc nhiên .
Hóa ra nguyên nhân trực tiếp khiến trẻ tự tử khá phổ biến ở những lý do " tịch thu điện thoại di động " , “ bị giáo viên chỉ trích " , " không muốn làm bài kiểm tra " ...
Mọi người mắng những lý do này là " quá mong manh " . Nhưng nó có thực sự đúng không ?
Trước khi tiết lộ sự thật, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện .
Năm 2010 , có một cậu bé 10 tuổi. Cậu ấy trở nên nổi tiếng trên Internet với bức ảnh giết cá và được cư dân mạng coi là " kẻ giết cá" . Trong những bức ảnh của cậu ấy , ánh mắt vẫn toát lên nét trẻ con thơ ngây nhưng phương pháp giết cá của cậu bé ấy đã khiến nhiều cư dân mạng cảm thán . Thở dài về sự nhanh nhẹn của cậu bé ấy, nhưng ấn tượng hơn về sự khó khăn của " Cá sát thủ " vì hoàn cảnh phải bỏ học sớm .
Từ đây , " sát thủ giết cá ” trở nên nổi tiếng .
Kéo theo đó là vô số cuộc phỏng vấn và cơ hội kinh doanh , và cha của cậu ấy cũng đổi tên cửa hàng của mình thành “ Sát thủ giết cá ”
Đáng ngạc nhiên , 8 năm sau , " Sát thủ giết cá " lại một lần nữa xuất hiện trên mạng xã hội một lần nữa . Nhưng tên của cậu ấy giờ đây lại dính liền với những từ đáng sợ như " paraquat " và " gây chết người " .
Cậu ấy sắp bước sang tuổi 18 và cố gắng tự tử bằng cách uống paraquat (* một thành phần hóa học có trong chất diệt cỏ, gây ra nguy cơ ngộ độc)
Khi giải thích về việc đứa trẻ tự tử, cha anh giải thích :
" Vì tranh chấp hơn 2 xu , tôi đã lỡ nói vài lời không hay với con trai mình , nhưng tôi không ngờ rằng con trai mình lại uống thuốc độc tự tử trong cơn nóng giận "
Mọi người đều thấy đứa trẻ quá nhạy cảm , nhưng không ai quan tâm đến sự bị thờ ơ , cô đơn và chấn thương của một đứa trẻ đã phải " uống thuốc độc tự tử trong một lần " đã phải chịu đựng như thế nào . Theo báo cáo , vì gia đình nghèo nên " sát thủ giết cá " bắt đầu giết cá với cha khi cậu ấy còn rất nhỏ . Sau khi trở nên nổi tiếng , một người tốt bụng đã giúp đỡ cậu ấy đi học lại. Nhưng vì cha cậu cho rằng đọc sách là vô ích , nên cậu lại tiếp tục bỏ học và giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình . Những người hàng xóm khác nói rằng trong nhà cậu ấy , mắng chửi cãi cọ là chuyện thường tình .
Một người cha mắng con mình chỉ vì 2 xu , một người cha không cho phép con mình đi học ngay cả khi có ai đó hỗ trợ . Tôi không thể tưởng tượng rằng người cha này có khả năng yêu thương con cái . Tất cả tôi thấy ở đây là sự lợi dụng .
Điều gì làm cho một người không sợ chết ? Không sợ đau ?
Đó hẳn là sự tuyệt vọng ở bản thân họ đã đạt ngưỡng cuối rồi .
Không còn gì luyến tiếc nữa , cảm thấy sống như một loại nỗi đau hành hạ bản thân , và cái chết là cách duy nhất có thể chấm dứt nỗi đau ấy .
Khi nhiều người buộc tội trẻ em quá yếu đuối về tinh thần , tôi nghĩ đến một câu nói của một nhà tâm lý học : " Để một cấu trúc tâm lý hoạt động tốt , điều quan trọng nhất là tính cách phẩm chất của cha mẹ "
Bây giờ , tôi nghĩ câu hỏi này có thể đã có câu trả lời rồi .
Là cha mẹ, bạn không phải là một nhà hiền triết nên bạn khó có thể kiểm soát cảm xúc của mình , bởi vậy đôi lúc bạn chỉ trích , đổ lỗi cho con bạn . Điều này là dễ hiểu , nhưng bạn phải khiến cho chúng cảm thấy rằng bạn yêu con bạn . Điều đáng sợ nhất đối với một đứa trẻ không phải là nghèo đói hay cái chết , mà là bạn để nó rơi vào bóng tối mà không đưa tay ra kéo lấy nó . Thứ mà con bạn cần chỉ đơn giản là không làm gì cả , chỉ cần ở bên cạnh chúng .
Lũ trẻ chỉ cần bạn thừa nhận sự tồn tại của chúng, lắng nghe cảm xúc của chúng . Chúng cần được hiểu , cần bạn lắng nghe cảm xúc của chúng . Chúng cần được hướng dẫn và cần bạn chỉ cho chúng cách đối phó để vượt qua những thử thách . Đây là nền tảng để mỗi chúng ta có thể sống tốt .
-------
Cre : Pinterest
[ xiao zong zi dịch ]
❗ Nếu có ai reup thì nhớ ghi rõ nguồn nhé ~
15 notes
·
View notes
Text
Hi Tumblr!
Chào Tumblr tháng 8! (Nói chung thì nửa tháng rồi chào gì nữa 😏)
Tumblr là một MXH dành cho những người nội tâm như mình. Một góc nhỏ để viết những thứ linh ta linh tinh ngoài kia mà Facebook thì ồn ào không hợp. Nick này là nick thứ hai mình viết, nick đầu tiên vì mình bị mất điện thoại. Lại chợt nhớ ra Tumblr là một góc nhỏ so với các Facebook, Twitter thì sao mình không dám làm gì đó cho riêng mình cảm thấy dễ chịu... Một góc nhỏ thôi chẳng hạn...
Từ lúc tốt nghiệp cấp 2 xong thì tâm lí mình không ổn định nữa. Tới bây giờ thì đỡ hơn hồi đó nhưng vẫn còn dư âm, giống như trầm cảm nó không biến mất đi... Mình đã suy nghĩ cái gì nhỉ? Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu mình chưa hề biến mất mặc dù đã 8 năm trôi qua. Thế mới nói thời gian không thể chữa lành tất cả. Mình đã hi vọng rằng, khi không ở đó nữa, nơi mình đặt chân đến sẽ tốt hơn, sẽ fit in hơn, mình sẽ không còn cảm thấy lỗ hổng bên trong mình nữa.
Nhưng không, đặt chân đến một nơi mới khiến mình nhận ra mình thật yếu đuối làm sao! (Giống như bà bói said). Lúc trầm cảm ở giai đoạn cấp 3 (độ tuổi nổi loạn muốn ra vẻ cool ngầu), mình chỉ là một đứa như bao đứa khác, nhưng mình cũng chối bỏ con người của mình. Mình còn không dám nhìn vào sự thật nữ kia kìa!
4 notes
·
View notes
Text
Deva Cassel - con gái minh tinh Monica Bellucci - lần đầu công khai ảnh bán nude ở tuổi 18. Dưới ống kính của nhiếp ảnh gia Nicholas Fols, Deva Cassel nằm dài trên bãi biển. Cô mặc váy cạp trễ, che ngực bằng hai vỏ sò màu trắng. Trong một bức ảnh nghệ thuật khác, người đẹp lấy tay ôm vòng một. Ngoài ba tấm ảnh bán nude, cô tạo dáng với tank top lưới, để lộ ngực trần. Deva Cassel chụp ảnh bán nude trên biển. Ảnh: Instagram Deva Cassel Ngoài bộ ảnh đen trắng này, hôm 4/5, Deva còn khoe bộ ảnh chụp cho tạp chí Schön bản Thụy Sĩ. Con gái Monica Bellucci được chọn làm gương mặt trang bìa số tháng 5. Cô diện các bộ đầm quây ngực bằng vải ren thêu hoa của Dior, kết hợp bra top và chân váy xòe bồng, giày Mary Jane.* Deva Cassel trong bộ ảnh thời trang của tạp chí Schön Từ đầu năm tới nay, Deva Cassel hoạt động thời trang sôi nổi. Ngoài Schön, cô tham gia bộ ảnh quảng cáo cho hãng trang sức Cartier, chụp ảnh cho tạp chí Wonderland, catwalk cho show Thu Đông 2023 của Coperni và Dolce & Gabbana, dự show Dior ở Paris và Ấn Độ. Deva Cassel thể hiện vẻ nổi loạn, quyến rũ ở tuổi 18. Ảnh: Instagram Deva Cassel Deva Cassel sinh năm 2004 ở Italy, là con gái của Monica Bellucci và chồng cũ - diễn viên người Pháp Vincent Cassel. Từ nhỏ, cô được khen thừa hưởng nhiều nét đẹp từ cha mẹ. Tờ IOdonna nhận xét Deva có nét quyến rũ của mẹ và vẻ bất cần, nổi loạn của cha.Năm 2014, cô lần đầu xuất hiện trước công chúng trong dự án hợp tác với Dolce & Gabbana. Trước đó, Monica Bellucci rất chú trọng bảo vệ hình ảnh con gái vì muốn con tận hưởng tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường. Từ năm 2014 đến nay, Deva nhận lời mời chụp hình cho Elle, Vogue, Glamour, song vẫn chú trọng học tập. Deva Cassel catwalk ở show Coperni Thu Đông 2023 (video: Topbrands) Deva Cassel catwalk ở show Thu Đông 2023 của Coperni. Video: Topbrands Họa Mi
4 notes
·
View notes
Text
CUỘC KHỦNG HOẢNG THỨ 2
Mình đứng ở rìa thế giới quan sát chính mình. Mình như kẻ ngoài cuộc lặng lẽ chứng kiến khối óc mình nổi bão, không phán xét, không than khóc, không hoảng loạn, không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Điều đó khiến mình cảm nhận rõ sức mạnh của sự im lặng.
Nếu hỏi mình bài học lớn nhất từ cuộc khủng hoảng này là gì, thì có lẽ là sự im lặng và tin vào năng lực chữa lành của chính mình. Bởi từ lâu mình đã không còn tìm năng lượng từ bên ngoài. Tuổi 24, mình theo đuổi sự bền vững, và mình ý thức được rằng chỉ có chính mình mới thật sự có thể tự dìu mình qua những chặng đường dài phía trước.
Chiếc note này, mình thật sự đã rất cố gắng để có thể viết ra, không như cuộc khủng hoảng năm 17 tuổi, mình đã viết tràn lan ra không biết bao nhiêu trang nhật ký, tự kể lễ những câu chuyện vụn vặt rồi lẳng lặng khóc. Giờ thì mình không biết phải viết thêm gì để lưu lại cho những ngày sau. Mình chỉ muốn nói với Thanh Nhi của nhiều năm sau nữa rằng, những gì đang diễn ra thật sự không hề dễ chịu, nhưng chắc chắn mình sẽ đi qua bằng mọi giá.
Mình vẫn nắm lấy sợi dây yêu thương để dẫn lần bước và sự tự do để hướng đến. Sau tất cả, mình sẽ ổn, sẽ thừa nhận chính mình dù tốt dù xấu, đó là tất cả những gì mình chọn.
Mình bước tiếp đây, từng bước đi ra khỏi cuộc khủng hoảng này.
Huế, 07.4.2023
3 notes
·
View notes