#tiếng Trung về nhà hàng
Explore tagged Tumblr posts
iambep · 5 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nh��p một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các b��� bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
192 notes · View notes
cuonglightning · 11 months ago
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
77 notes · View notes
jennifertple · 9 months ago
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc). 
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này". 
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự h���nh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".  
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
54 notes · View notes
milyeemyoon · 3 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
241107 ATVNCG Mùa hè 2024
(tại Úc) năm 30 tuổi, tôi đã không còn chạy trốn nhạc Việt nữa
U23 ở Thường Châu tuyết trắng năm đó, đội tuyển Nhật Bản mà tôi xem trong World Cup năm nào, hay các đội trong anime Haikyuu!! và 33 người trong ATVNCG năm nay - Tất cả họ có một điểm chung là khiến tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự gắn kết tràn qua màn hình, dù tôi chỉ là một người qua đường nhìn vào.
Bao nhiêu năm nay vẫn chạy trốn nhạc Việt vì ngại nghe những điều sến súa trần trụi bằng tiếng mẹ đẻ, gu âm nhạc chạy đông chạy tây nghe từ Mỹ đến Âu quành về Nhật, Hàn, Trung, Đài và cả Thái lẻn, dễ dãi chấp nhận tất cả các nền văn minh nhưng tuyệt đối tránh nhạc Việt, chỉ thỉnh thoảng nghe một cách thụ động, chứ không bao giờ chịu chủ động theo dõi. Vậy mà nhờ con beat đàn bầu cực cháy của anh Soobin (dù là fan 9M nhưng Trống Cơm mãi là bạch nguyệt quang trong lòng toyy!) , hay sau đó là bé Kây tóc cam tai mèo (hồi đó còn không biết bạn là ai 🥲 chỉ biết nhìn qua là thấy bạn này rất tiềm năng rất sáng sân khấu) và clip 9M tự nấu xói nhau và người khác ?! mà tò mò lần đầu tiên muốn tìm xem. Cũng phải đợi đến qua concert, chiếu hết chung kết mới xem vì chs tính dở hơi hl sợ những gì quá hot 🥲, và bận học đến lúc stress nhất cần chạy deadline thì mở ra xem (ủa ?!), và vì cái tên chương trình hơi sến (thực ra đến giờ vẫn thấy vậy nên mình hay viết tắt 🙃).
Trong 33 người chắc những người tôi biết chỉ gần được một nửa (nhưng mà buồn cười tôi còn biết Nguyễn Trần Duy Nhất là ai nhưng hồi mới xem tôi không biết first pick Rhymastic hay bias Tăng Phúc của tôi là ai lol). Có những người tôi tưởng chỉ ở đó để tăng độ hot (xin lỗi thái tử em biết lỗi rồi 🥲🥹) hay chỉ để cho đủ đội hình/ tiêu chí đa ngành nghề của chương trình (xin lỗi chú Soobin Hồng Sơn và anh Cường Nhất 🥲), nhưng mà rất lạ kì là 33 tiết mục solo hay các tiết mục nhóm đều hay. Có những bài gợi lại kí ức xưa thật là xưa như là hồi không có internet chỉ có cái TV to đùng nặng chịch như Sóng Tình, hay khi anh Đăng Khôi (ông cố nội visual là có thật!), anh Phan Đinh Tùng cất giọng, hay cả Chiếc khăn gió ấm, Đôi mắt (& anh Thiên Minh chính là cái anh đẹp trai trên bìa HHT ngày xưa vẫn toy vẫn đạp xe đi mua ở ngã sáu thứ 2 hàng tuần á á). Cũng có những bài chưa nghe bao giờ mà cứ bị cuốn vào như Giá như của Soobin và Lặng của anh Thiện âm thanh. Tôi đã xem một chương trình hơn 2 tiếng không tua lúc nào không hay 🥲 - điều chắc tôi từng làm cỡ hơn 10 năm trước khi xem Family Outing, Running man hay 5 năm trước xem Run BTS hồi mới làm fan.
Tôi không nghĩ theo dõi mấy người đàn ông tuổi từ 30 trở lên cùng lập nhóm lập nhà, tập luyện, biểu diễn rồi lại giỡn chơi rồi lại tách nhóm và khóc hết nước mắt khi anh em mình ra về lại cuốn và cho tôi đủ cảm xúc hỷ nộ ái ố đến vậy. Sự sáng tạo nghệ thuật không ngừng, sự nhiệt huyết từ rất cả các anh, ekip, các bên hỗ trợ, các bạn khán giả trường quay (dù nhiều lúc nhìn kq các bạn vote tôi muốn hỏi wtf why? - như kết quả bầu cử tổng thống Mỹ năm nay vậy 🫠🙂🙃) và trên hết là sự đoàn kết thương yêu nhau dù là qua lời nói nhẹ nhàng điềm tĩnh của anh Đạt, lời 'quát mắng' của chú Tự Long, lời TTB cùng drama tự tạo của 9M cùng bé Thu, dì Lệ hay sự cho phép người khác bắt nạt mình của bạn Nui tôi 🫠🫠. Đàn ông quả là những đứa trẻ không bao giờ lớn và chương trình này đã khẳng định cho tôi điều đó, ngay từ tập 1 cho đến những tập cuối (ủa anh Ram em đã tưởng anh là người đàn ông trưởng thành của gia đình cho đến khi anh nhảy lên hơn thua với bạn Nui 😲😳 dù trăm hạt mưa không hạt nào rơi nhầm chỗ là có thật, tôi đồng ý bạn Nam ạ :)). Tôi cũng không nghĩ là những người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ tiến lên họ vẫn chơi trò gia đình như con gái chúng tôi, đến mức tôi thực sự tin chị Vân Hạnh phake đã mang nặng đẻ đau ra bé Cây và Đa Đa là ba bé Nui thặc. Hay tôi không nghĩ đàn ông thẳng (hoặc không :-)) họ lại thích tự ship nhau và tự gắn mô tơ cho couple như này, tôi tưởng việc đó là việc của fan chúng tôi :-?! (Vâng bạn đấy chủ tiệm Nui ạ 🫵🫵, tôi đã suýt đổ :)) Hay idul còn lên thờ rét và chỉ fan cách tham khảo viết fic, ôi quả thật đúng là cùng trang lứa, lứa 9x đời dầu, tôi thấy thật gần gũi :)). Có những thứ khi đu idol quốc tế chúng tôi phải đổi bằng tiền nếu không thì là rất nhiều tiền cũng chưa chắc có được như là màn hát live đỉnh cao, như là fan service nhiệt tình (dù tôi không ở đó 🥲), hay nhắn, live mxh thường xuyên (và tôi không phải dùng google dịch!) quả thật không quen, nhưng mà cũng rất thích 🥲.
Trước khi xem chương trình, hoặc tôi không có hảo cảm với mấy ai trong dàn cast mà tôi biết (lại một lần nữa quỳ dập xin lỗi OTL) hoặc tôi mù luôn không biết ai với ai. Đến bây giờ sau khi đã xem hết và vẫn sụt sịt chảy nước mắt khi nghe lại những bài trong tập cuối, chương trình này đã giúp tôi hiểu thêm rất nhiều về những con người đó, nền âm nhạc này, những con người, những ekip tôi từng có định kiến, thấy trân trọng văn hóa dân tộc hơn, trân trọng và yêu thích nhạc Việt hơn, thấy nhạc Việt và các nghệ sĩ Việt đã 'chín muồi' hơn, và cảm thấy mình cũng có thể sĩ chút là Việt Nam mình cũng rất phát triển trong mọi khâu tổ chức rồi. Ủa hóa ra nhạc Việt cũng có rất nhiều người giỏi mà trước giờ họ cứ trốn đi đâu mà tôi không biết. Có mấy tuần xem thôi mà mở mang ra thật nhiều, cũng được vỗ về an ủi tâm hồn bằng những điều tích cực rất nhiều, và cũng làm tôi tiếc thật nhiều vì giờ này không ở VN để đu idol quốc nội cùng các chị em 🥲 hay tiếc vcc vì tháng 12 về đúng sau cc ở HN 1 tuần, nhà ở OP2 ngay mé mương không lo đi quẩy về muộn mà không còn có cả tư cách để thứ 3 tuần sau tranh vé 🙂.
Quả là một 'trại hè âm nhạc' trong mơ của các anh, mong là bước đệm lịch sử này có thể mang tôi đến gần hơn với nhạc Việt, để thật sự là một người chủ động nghe thường xuyên chứ không phải là một người qua đường nghe thụ động nữa. Mong sau chương trình các anh sẽ có một chỗ đứng dài lâu trong lòng người hâm mộ, xin đừng chỉ là một hiện tượng thoáng quá. Đừng như tuyết trắng Thường Châu năm đó, dù rất đẹp nhưng qua mùa lại tan và sau mấy năm thì chẳng còn dấu vết.
Ngồi máy bay hơn 10 tiếng bay trưa không ngủ được, máy tính không có một bộ phim cuốn fic nào ngoài learning materials chả có gì ngoài 48 bài journals (mới thao khảo làm luận xong chả lẽ mang ra đọc :-?) Thì làm gì? Thì là như vậy đó, viết cảm nghĩ về một chương trình Việt Nam đầu tiên tôi chủ động xem và yêu thích và đến giờ vẫn lâng lâng chưa dứt ra được ㅠㅠ
Ảnh nhặt được của bé Hải Ly và một bạn trên tumblr chứ có được ở VN đâu mà tự chụp miếng nào :"(
11 notes · View notes
goccuathanh · 10 months ago
Text
Tumblr media
THỬ THÁCH 54 ĐIỀU TRONG 100 NGÀY ĐỂ TRỞ THÀNH PHIÊN BẢN HOÀN HẢO CỦA CHÍNH MÌNH
NGÔI NHÀ
1. Lên kế hoạch chấm dứt tình trạng lộn xộn trong nhà kéo dài 100 ngày với các nhóm công việc gồm những thứ mà bạn dự định sẽ giải quyết mỗi ngày trong giai đoạn đó. Chẳng hạn:
- Ngày thứ 1: Sắp xếp lại sách báo, tạp chí
- Ngày thứ 2: Sắp xếp lại sách
- Ngày thứ 3: Sắp xếp lại dụng cụ làm bếp
2. Luôn tâm niệm: Có một vị trí nhất định cho mọi thứ và mọi thứ ở đúng vị trí của chúng. Trong 100 ngày sắp tới hãy tuân theo 4 quy tắc sau để giữ cho ngôi nhà của bạn luôn được ngăn nắp:
- Nếu lấy ra thứ gì, trả về vị trí cũ
- Nếu mở thứ gì, đóng lại
- Nếu thả thứ gì xuống, nhặt lên
- Nếu cởi quần áo ra, treo chúng lên móc
3. Đi quanh nhà và tìm ra 100 món đồ bạn thường xuyên mặc kệ để cho chúng hư hỏng và sửa mỗi ngày một thứ. Ví dụ:
- Một bóng đèn cháy cần được thay
- Một chiếc cúc áo bị rơi mất trên chiếc áo sơ mi ưa thích
- Các hộp nhựa thức ăn thường rơi ra ngoài khi bạn mở tủ bếp
HẠNH PHÚC
4. Nghe theo lời khuyên tích cực của các nhà tâm lý học và viết ra 5 đến 10 điều mà bạn cảm thấy biết ơn mỗi ngày.
5. Liệt kê một danh sách 20 điều nhỏ mà bạn thích làm nhất và chắc chắn rằng bạn đang thực hiện ít nhất một điều mỗi ngày trong 100 ngày sắp tới. Danh sách của bạn có thể là:
- Ăn trưa ngoài trời
- Nói chuyện với bạn bè
- Đọc cuốn tiểu thuyết của tác giả yêu thích
6. Giữ một bản ghi chép về những "cuộc nói chuyện" với chính mình, cả tiêu cực lẫn tích cực trong vòng 10 ngày. Hãy cố gắng càng cụ thể càng tốt:
- Bao nhiêu lần trong ngày bạn cảm thấy đã chiến thắng chính mình?
- Bạn có cảm giác không xứng đáng hay không?
- Bạn có thường xuyên suy nghĩ về những chỉ trích của người khác?
- Có bao nhiêu suy nghĩ tích cực nảy sinh trong đầu bạn mỗi ngày?
Ngoài ra, hãy ghi lại những cảm xúc đi kèm với các suy nghĩ. Sau đó, trong 90 ngày tiếp theo hãy bắt đầu thay đổi cảm xúc của bản thân theo hướng tích cực và thử thay đổi cách "nói chuyện" với bản thân dưới góc nhìn khác.
7. Hãy cười cho thật đã – ít nhất một lần mỗi ngày: đọc truyện cười, xem một bộ phim tâm lý hài, hoặc tán nhảm với lũ bạn thân.
PHÁT TRIỂN BẢN THÂN
8. Chọn một cuốn sách đòi hỏi bạn phải đầu tư sự nỗ lực và tập trung, đọc mỗi ngày một chút và như thế đọc đến hết trong 100 ngày.
9. Giữ tư tưởng luôn học hỏi ít nhất một điều gì đó mới mẻ mỗi ngày: có thể là tên một loài hoa, một thủ đô hay một đất nước xa xôi nào đó… Và nếu đã đến giờ đi ngủ rồi mà bạn vẫn chưa học điều gì vào ngày hôm đó, hãy mang từ điển ra và học từ vựng mới.
10. Ngừng việc kêu ca than vãn. Những cuộc nói chuyện tiêu cực làm phát sinh những suy nghĩ tiêu cực; những suy nghĩ tiêu cực sẽ dẫn đến những kết quả tiêu cực. Trong 100 ngày sắp tới, bất cứ khi nào bạn cảm thấy mình sắp sửa lên tiếng kêu ca phàn nàn, hãy lập tức ngăn bản thân lại.
11. Đặt chuông báo thức sớm hơn một phút mỗi ngày trong 100 ngày tới. Hãy chắc chắn là bạn sẽ bật dậy khỏi giường ngay khi chuông báo thức reo. Chỉ sau 100 ngày, bạn sẽ sớm nhận ra mỗi sáng bạn thức dậy sớm hơn 1 tiếng 40 phút so với hiện tại.
12. Viết bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bạn vào mỗi buổi sáng. Đây là cách làm do Julia Cameron giới thiệu và được đặt tên là Morning Pages. Hãy nhớ là viết tay nhé. Việc làm này sẽ giúp cảm hứng luôn tuôn chảy trong bạn.
13. Luôn luôn tự nh���c nhở, động viên bản thân bằng những suy nghĩ, lời nói và hình ảnh phù hợp nhất với mẫu người mà bạn muốn trở thành, những gì bạn muốn có và những điều bạn muốn đạt được.
TÀI CHÍNH
14. Phác thảo một kế hoạch chi tiêu hợp lý. Theo dõi chi tiết đến từng đồng trong 100 ngày tới và hãy đảm bảo rằng bạn đang theo sát kế hoạch đã đề ra.
15. Áp dụng những mẹo tiết kiệm phù hợp và hiệu quả một cách triệt để cho 100 ngày tới. Sau đây là một vài mẹo khả thi:
- Mua hàng tạp hóa bằng tiền mặt và tính toán trên sổ chi tiêu thay vì dùng thẻ tín dụng.
- Kiểm kê các đồ dùng còn dư trong nhà để tránh mua lặp các mặt hàng khi đi mua sắm.
- Chia nhỏ ngân quỹ cho từng khoản mục.
- Dành 24h suy nghĩ để xác nhận lại xem liệu bạn có thực sự cần một thứ gì mới hay không.
- Tập hợp nhiều việc lặt vặt và giải quyết chúng trong cùng một chuyến đi để tiết kiệm xăng.
Hãy ghi chép lại và theo dõi xem bạn đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền sau 100 ngày áp dụng những mẹo nhỏ này.
16. Khi chi trả bằng tiền mặt, giữ lại tiền thừa rồi cho vào một chiếc lọ. Hãy xem thử bạn có thể tích lũy được tất cả bao nhiêu tiền trong 100 ngày đó.
17. Đừng mua bất kỳ thứ gì mà bạn thấy không hoàn toàn cần thiết trong 100 ngày. Thay vào đó, sử dụng món tiền bạn đã tiết kiệm được nhờ không mua sắm vật dụng không thiết vào một trong những hoạt động sau:
- Giải quyết bớt các khoản nợ, nếu như vẫn còn nợ nần
- Tích lũy chúng thành quỹ khẩn cấp của bạn trong 6 tháng tới
- Bắt đầu lập một quỹ tiền riêng dành cho việc đầu tư
QUẢN LÝ THỜI GIAN
18. Luôn mang theo mình một cuốn sổ tay nhắc nhở. Ghi chép lại mọi thứ thay vì ghi nhớ bằng đầu. Bạn có thể dễ dàng tìm lại chúng và quyết định sẽ làm gì sau đó. Ví dụ:
- Ý tưởng mới
- Những cuộc hẹn
- Danh sách những việc phải làm
19. Theo dõi cách bạn sử dụng quỹ thời gian của mình trong vòng 5 ngày. Rồi sử dụng thông tin bạn đã thu thập được để tạo một kế hoạch về "ngân sách" thời gian: tỷ lệ gian mà bạn muốn dành cho mỗi hoạt động mình thường xuyên tham gia. Ví dụ:
- Di chuyển, đi lại.
- Làm việc nhà.
- Giải trí.
- Các hoạt động tạo thu nhập.
Lưu ý: Đảm bảo bản thân bạn luôn theo sát kế hoạch phân bổ quỹ thời gian của bạn đã đề ra trong 95 ngày còn lại.
20. Xác định một hoạt động kém quan trọng mà bạn có thể ngừng thực hiện trong 100 ngày tới; thay vào đó hãy dành thời gian cho những việc cần ưu tiên hơn.
21. Tìm ra 5 điều thường làm bạn lãng phí thời gian của mình, sau đó tự đặt ra giới hạn thời gian bạn dành cho những hoạt động như vậy mỗi ngày, trong 100 ngày tới. Ví dụ:
- Xem TV không quá nửa tiếng một ngày.
- Dành không quá nửa tiếng mỗi ngày sử dụng Facebook, Instagram hay Twitter...
- Chơi game không quá 20 phút mỗi ngày.
22. Ngừng làm nhiều việc cùng một lúc; thay vào đó chỉ tập trung làm duy nhất một việc vào một thời điểm, không để bản thân bị phân tán sang việc khác.
23. Lên kế hoạch cho mọi hoạt động của ngày hôm sau vào tối hôm trước.
24. Ưu tiên làm những việc quan trọng nhất trong danh sách to-do trước khi làm b��t cứ việc gì khác.
25. Bất kỳ khi nào bạn chuyển sang một hoạt động mới trong ngày, hãy dừng lại 1 phút và tự hỏi: "Liệu đây có phải phương án tốt nhất, xứng đáng để mình dành thời gian thực hiện hay không?".
SỨC KHỎE
26. Nếu bạn giảm đi 175 calo nạp vào cơ thể mỗi ngày, bạn sẽ có thể giảm được 2kg cân nặng sau 100 ngày.
27. Ăn ba phần rau củ mỗi ngày.
28. Ăn ba phần trái cây mỗi ngày.
29. Kiên quyết nói không với bánh kem, pizza, khoai tây chiên, nước ngọt có ga, trà sữa, và những loại thức ăn không lành mạnh khác.
30. Ăn bằng một cái bát bé hơn, điều đó giúp bạn kiểm soát tốt hơn khẩu phần ăn của mình.
31. Uống nước ép 100% từ trái cây tự nhiên thay vì các loại chứa thêm đường và chất bảo bảo quản.
32. Viết ra một danh sách 10 loại bữa sáng vừa tốt cho sức khỏe vừa dễ dàng chuẩn bị.
33. Viết ra một danh sách 20 cách chế biến bữa ăn tốt cho sức khỏe và chuẩn bị nhanh gọn để áp dụng cho các bữa trưa và bữa tối.
34. Viết ra một danh sách 10 loại thức ăn nhẹ lành mạnh và dễ áp dụng.
35. Sử dụng danh sách các bữa sáng, trưa, tối lành mạnh để lên kế hoạch cho các bữa ăn trong nhiều tuần sau này. Hãy thực hiện kế hoạch trong 14 tuần tiếp theo.
36. Giữ một bản nhật ký ăn uống. Việc này giúp bạn có thể xác định được khi nào thì bạn đi lệch hướng ra khỏi menu đã lên kế hoạch của mình và cụ thể thì bạn đã nạp nhiều calo vào cơ thể mình như thế nào.
37. Dành ít nhất 20 phút mỗi ngày cho việc luyện tập thể dục thể thao.
38. Cài ứng dụng đếm bước chân cho điện thoại thông minh và đi bộ 10000 bước mỗi ngày.
39. Thiết lập một biểu đồ cân nặng và treo nó trong phòng tắm. Vào mỗi tuần trong 14 tuần tới, hãy theo dõi những tiêu chí sau đây:
- Cân nặng của bạn.
- Tỷ lệ phần trăm mỡ trong cơ thể.
- Vòng eo của bạn.
40. Đặt giờ hẹn cho đồng hồ mỗi tiếng reo một lần hoặc thiết lập lời nhắc nhở trên máy tính của bạn để đảm bảo bạn uống nước liên tục và đều đặn xuyên suốt cả ngày.
41. Tập thói quen ngồi thiền định, điều hòa nhịp thở để làm dịu tâm trí của bạn.
CÁC MỐI QUAN HỆ
42. Tích cực tìm kiếm những điều tuyệt vời, tốt đẹp từ người yêu hay bạn đời của bạn.
43. Xác định ba việc mà bạn sẽ thực hiện mỗi ngày trong 100 ngày tới để củng cố cho mối quan hệ của mình. Ví dụ:
- Nói "Anh yêu em/Em yêu anh" và "Chúc một ngày vui vẻ" với nửa kia của bạn mỗi ngày
- Ôm chặt nửa kia ngay khi hai bạn gặp nhau.
- Nắm tay khi đi bộ và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày.
44. Kết nối với những người bạn mới mỗi ngày trong 100 ngày tới, dù là chào hỏi người hàng xóm hay để lại comment trên một blog mà bạn thường đọc nhưng chưa từng để lại bình luận nào.
45. Luôn sẵn sàng kết nối với những người bạn ngưỡng mộ, tôn trọng và mong muốn được trở thành.
46. Bất kỳ khi nào có ai đó nói ra những lời khiến bạn buồn, hãy dành ít nhất 30 giây để suy nghĩ kỹ trước khi đáp lại, đừng để sự nóng nảy làm bạn mất đi bình tĩnh của bản thân mình.
47. Đừng bao giờ đánh giá người khác khi bạn chưa được nghe hết trọn vẹn câu chuyện từ cả hai phía.
48. Làm điều gì đó tốt đẹp cho những người xung quanh, cho dù chúng chỉ là những điều nhỏ bé.
49. Luôn sẵn sàng trao tặng những lời khen và sự công nhận cho bất cứ ai xứng đáng nhận được điều đó.
50. Học cách tích cực lắng nghe. Luôn tập trung vào những điều họ đang nói thay vì suy nghĩ những gì bạn định nói.
51. Học cách cảm thông cho người khác. Nếu bạn không đồng tình với ai đó, hãy một lần thử nhìn thế giới từ quan điểm của họ; đặt bản thân vào vị trí của họ.
52. Tập trung sống cuộc đời của mình và đừng bao giờ so sánh bản thân mình với cuộc đời của bất-kỳ-ai-khác.
53. Tìm cách giải thích hợp lý tốt nhất có thể cho các hành động của những người khác.
54. Luôn luôn nhắc nhở bản thân bạn rằng mỗi người đều đang cố gắng làm những điều tốt nhất mà họ có thể đạt được.
Nguồn: ST
14 notes · View notes
yukidaro · 9 months ago
Text
TMNT - Bạn đã hủy hoại con cái như thế nào?
Bạn đã hủy hoại con cái như thế nào?
Tôi nhận thấy rất nhiều cha mẹ hiểu về đạo hiếu một cách quá đơn giản, họ cho rằng trẻ ngoan nghe lời là hiếu thảo, không nghe lời là bất hiếu. Trẻ nhỏ rất dễ bị ảnh hưởng bởi quan niệm giá trị của người lớn. Khi cha mẹ và thầy cô liên tục đòi hỏi trẻ phải nghe lời, đứa trẻ chỉ làm một việc là nghe lời, nghe lời, và nghe lời nữa.
Đứa trẻ như vậy, ở nhà nghe lời cha mẹ, ở trường nghe lời thầy cô, ở ngoài nghe lời bạn bè, lấy vợ lại nghe lời vợ, đi làm nghe lời sếp.
Vậy xin hỏi, một người chỉ biết nghe lời người khác thì làm sao có khả năng tư duy độc lập được?
Con người được gọi là linh vật là vì chúng ta biết suy nghĩ, chứ không phải vì chúng ta biết nghe lời. Một người bảo bạn nghe lời có nghĩa là họ muốn bạn đừng suy nghĩ, nghe lời chỉ có thể làm một người tốt, nhưng không thể trở thành một người xuất sắc. Cha mẹ bảo con nghe lời ẩn ý là nói với chúng rằng suy nghĩ là nguy hiểm, sẽ gây ra sai lầm. Nên rất nhiều trẻ từ nhỏ đến lớn chỉ biết nghe lời (không bao giờ dùng não) còn những đứa không nghe lời lại bị xã hội ruồng bỏ, tại sao xã hội ruồng bỏ chúng? (Vì chúng có suy nghĩ riêng)
Trải qua hàng ngàn năm, giai đoạn tôi yêu thích nhất là thời Xuân Thu Chiến Quốc, thời đó có hàng trăm quốc gia lớn nhỏ chiến đấu, thật tuyệt vời.
Tất nhiên lý do tôi yêu thích không phải vì chiến tranh, mà vì thời đó xuất hiện nhiều tư tưởng khác nhau. Lúc bấy giờ có Khổng Tử, Lão Tử, Hàn Phi Tử, Mạnh Tử và hơn 100 trường phái tư tưởng khác nhau, được gọi là “Bách gia tranh minh” (dưới 20 tuổi thì chưa cần tìm đọc), ngày nay chúng ta phải học hỏi trí tuệ từ những người xưa này.
Nhưng hiện nay chúng ta liên tục dạy trẻ phải nghe lời, tức là để tư tưởng của chúng ta chi phối não bộ của chúng, khiến chúng không còn suy nghĩ nữa.
Khi chỉ có một tư tưởng duy nhất, thì sáng tạo và tiến bộ nào có được nữa?
Trong lịch sử châu Âu có một thời kỳ tăm tối kéo dài hơn 1000 năm gần như không có tiến bộ nào, đó là vì Giáo hoàng Công giáo nắm quyền lực tuyệt đối, thống trị nhân dân. Điều này khiến châu Âu rơi vào tình trạng văn hóa tư tưởng đơn nhất. Khi Giáo hoàng ra lệnh mọi người chỉ cần nghe lời là đủ, sau đó Copernicus nói trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ thì bị thiêu sống. May mắn thay thời kỳ Phục hưng đã đến, khiến con người bắt đầu sử dụng lý trí để suy nghĩ. Những nhân vật nổi tiếng chúng ta quen thuộc như Michelangelo, Galileo, Da Vinci, Shakespeare đều xuất hiện trong thời kỳ này. Một nhà khoa học đã nói rằng: “Nếu không có thời kỳ tăm tối châu Âu ngăn cản sự tiến bộ của xã hội, thì chúng ta có thể du lịch vũ trụ sớm hơn vài thế kỷ.”
Chúng tôi có một học viên, ông là một họa sĩ nổi tiếng hơn 60 tuổi, chuyên hướng dẫn giáo viên mỹ thuật của trường. Một lần, khi ông hướng dẫn một giáo viên mỹ thuật ở trường này, ông nói rằng: “khi dạy trẻ v��, bạn nhất định không được dạy chúng cách vẽ, mà phải bảo chúng tô vẽ lung tung (tùy hứng)”. Ông nói tiếp: “Học kỹ năng vẽ chuẩn mực thì nhiều lắm chỉ trở thành một họa sĩ bình thường, chỉ có vẽ lung tung mới có thể trở thành bậc thầy”, lúc đó tôi ngẩn ra luôn.
Nhưng khi lời này được nói ra từ miệng một họa sĩ nổi tiếng hơn 60 tuổi, chắc phải có lý do của ông, ông đã vẽ suốt cuộc đời mình phải không? Sau đó chúng tôi mới nhận ra rằng Van Gogh cũng vẽ tùy hứng, mới có thể tạo ra phong cách riêng của mình.
Cũng giống như nhiều ông chủ doanh nghiệp, dù chúng ta phải học hỏi từ nhiều thầy, nhưng cuối cùng đều đã biến kiến thức thành ý tưởng riêng của mình để làm nên doanh nghiệp thành công.
Không có ông chủ nào làm nên đại nghiệp chỉ bằng cách nghe lời, và người chỉ biết nghe lời cũng không thể làm ông chủ được, nếu làm ông chủ cũng chỉ là ông chủ không đủ tiền trả lương.
Vì vậy, các vị ông chủ thân mến, khi nuôi dạy con cái mình, đừng dạy chúng phải nghe lời bạn, mà hãy hướng dẫn chúng khả năng tư duy độc lập.
Hãy dám để chúng phạm sai lầm, và sau khi phạm phải, chúng phải chịu trách nhiệm với hậu quả từ suy nghĩ của mình, chỉ như thế mới có thể tích lũy kinh nghiệm và trí tuệ.
7 notes · View notes
pulpficat · 9 years ago
Text
Chúng Tôi Có Thể Bán Sỉ Cho Ông
Peter Pinter không biết Aristippus thuộc phái Cyrenaic, một môn đồ ít tên tuổi của Socrates, đã từng khẳng định rằng việc tránh rắc rối là điều tốt đẹp nhất con người có thể đạt được. Tuy nhiên, gã đã sống một cuộc đời bình lặng theo đúng nguyên tắc ấy. Ngoại trừ một điểm yếu duy nhất (không thể cưỡng lại được những món hời, mà ai trong chúng ta không có điểm yếu ấy chứ?), gã là một người hết sức điều độ. Gã không bao giờ làm gì cực đoan. Lời nói của gã đúng mực và thận trọng; hiếm khi ăn quá độ; uống vừa đủ để hòa đồng chứ không hơn; không giàu có nhưng cũng chẳng nghèo khó. Gã thích mọi người và mọi người cũng thích gã. Vậy nên, liệu bạn có nghĩ gã sẽ xuất hiện trong một quán rượu tồi tàn ở khu ổ chuột Đông London, để ký cái mà người ta vẫn gọi là "hợp đồng" với một kẻ mà gã hầu như không quen biết? Chắc chắn là không. Thậm chí bạn còn không nghĩ gã sẽ bén mảng đến quán rượu đó.
Bạn đã đúng, cho đến một chiều thứ Sáu nọ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ là một kẻ nhạt nhòa như Peter Pinter. Việc phát hiện ra cô Gwendolyn Thorpe, hai mươi ba tuổi, ở số 9 Oaktree Terrace, Purley, đang dan díu (như cách nói thô thiển của người đời) với một gã trẻ tuổi bảnh bao ở phòng kế toán - sau khi, xin lưu ý, cô ta đã đồng ý đeo chiếc nhẫn đính hôn được làm từ những mảnh ruby thật, vàng 9 cara và thứ có vẻ như là kim cương (37,50 bảng) mà Peter đã mất gần trọn giờ ăn trưa để chọn - quả thực có thể khiến một người đàn ông làm những điều vô cùng kỳ quặc.
Sau khi phát hiện ra điều kinh hoàng đó, Peter trải qua một đêm thứ Sáu không ngủ, trăn trở với những hình ảnh về Gwendolyn và Archie Gibbons (tay Don Juan của phòng kế toán Clamages) nhảy múa và bơi lội trước mắt gã - thực hiện những hành động mà ngay cả Peter, nếu bị ép buộc, cũng phải thừa nhận là khá phi lý. Nhưng mật đắng của ghen tuông đã dâng trào trong gã, và đến sáng, Peter đã quyết định phải loại bỏ đối thủ của mình.
Sáng thứ Bảy trôi qua mà gã vẫn tự hỏi làm thế nào để liên lạc được với một sát thủ, bởi theo những gì Peter biết, Clamages (cửa hàng bách hóa nơi cả ba nhân vật trong mối tình tay ba này cùng làm việc, và cũng là nơi bán chiếc nhẫn kia) không tuyển dụng ai làm nghề này, và gã cũng ngại phải hỏi người khác vì sợ thu hút sự chú ý về phía mình.
Vì thế mà chiều thứ Bảy, gã tìm kiếm trong cuốn Những Trang Vàng.
ASSASSINS (sát thủ), gã thấy, không nằm giữa ASPHALT CONTRACTORS (nhà thầu nhựa đường) và ASSESSORS (người định giá); KILLERS (sát thủ) không nằm giữa KENNELS (trại chó) và KINDERGARTENS (trường mẫu giáo); MURDERERS (kẻ giết người) không nằm giữa MOWERS (máy cắt cỏ) và MUSEUMS (viện bảo tàng).
PEST CONTROL (kiểm soát côn trùng) có vẻ hứa hẹn; tuy nhiên khi xem xét kỹ những quảng cáo về kiểm soát côn trùng cho thấy chúng chỉ chuyên về "chuột, chuột nhắt, bọ chét, gián, thỏ, chuột chũi và chuột" (trích dẫn từ một mẩu quảng cáo mà Peter cảm thấy hơi khắt khe với loài chuột) và không thực sự là thứ gã đang tìm kiếm. Dù vậy, vốn cẩn thận, gã kiên trì xem xét các mục trong danh mục đó, và ở cuối trang thứ hai, bằng chữ nhỏ, gã tìm thấy một công ty trông có vẻ triển vọng.
"Xử lý toàn diện và kín đáo các loài động vật có vú gây phiền toái và không mong muốn, v.v." - quảng cáo viết như vậy - "Ketch, Hare, Burke và Ketch. Công ty lâu đời." Không ghi địa chỉ, chỉ có một số điện thoại.
Peter quay số điện thoại, tự thấy ngạc nhiên vì hành động của mình. Tim gã đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng gã cố tỏ ra thản nhiên. Điện thoại đổ chuông một lần, hai lần, ba lần. Peter vừa bắt đầu hy vọng rằng sẽ không có ai trả lời để gã có thể quên đi mọi chuyện, thì có tiếng click và một giọng nữ trẻ trung, nhanh nhẹn cất lên: "Ketch Hare Burke và Ketch xin nghe. Tôi có thể giúp gì?"
Cẩn thận không nói tên mình, Peter lên tiếng, "À, các người nhận xử lý động vật có vú cỡ lớn đến mức nào?"
"Ừm, điều đó còn tùy thuộc vào yêu cầu của quý ông."
Gã lấy hết can đảm, "Cỡ một người?"
Giọng nữ kia vẫn nhanh nhẹn và không chút bối rối: "Dĩ nhiên là được, thưa ông. Ông có sẵn bút và giấy không ạ? Được rồi. Hãy đến quán rượu Dirty Donkey, gần phố Little Courtney, E3, tối nay lúc 8 giờ. Mang theo một tờ Financial Times cuộn tròn - đó là tờ báo màu hồng đấy, thưa ông - nhân viên của chúng tôi sẽ tiếp cận ông tại đó." Rồi cô ta gác máy.
Peter phấn chấn hẳn lên. Mọi việc dễ dàng hơn gã tưởng rất nhiều. Gã xuống tiệm báo mua một tờ Financial Times, tìm phố Little Courtney trong cuốn A-Z London của mình, rồi dành phần còn lại của buổi chiều xem bóng đá trên tivi và tưởng tượng về đám tang của gã bảnh trai phòng kế toán.
Peter mất một lúc mới tìm ra quán rượu. Cuối cùng gã cũng nhận ra biển hiệu quán, có hình một con lừa và quả thật trông rất bẩn thỉu.
Dirty Donkey là một quán rượu nhỏ và khá dơ dáy, ánh sáng mờ tối, với một đám người không cạo râu mặc áo khoác lừa bám bụi đứng quanh nhìn nhau đầy nghi ngại, vừa ăn khoai tây chiên vừa uống bia Guinness - một loại đồ uống mà Peter chưa bao giờ thích. Peter kẹp tờ Financial Times dưới nách một cách lộ liễu hết mức có thể, nhưng chẳng ai tiếp cận gã, nên gã đành mua nửa ly bia pha chanh và lùi về một góc bàn. Không nghĩ ra việc gì khác để làm trong lúc chờ đợi, gã cố đọc báo, nhưng bị lạc lối trong mê cung của các kỳ hạn ngũ cốc và một công ty cao su đang bán khống cái gì đó (gã không thể biết những thứ khống đó là gì), gã bỏ cuộc và nhìn chằm chằm ra cửa.
Gã đợi được gần mười phút thì một người đàn ông nhỏ thó bận rộn vội vã bước vào, nhanh chóng nhìn quanh rồi tiến thẳng đến bàn của Peter và ngồi xuống.
Hắn đưa tay ra, "Kemble. Burton Kemble của Ketch Hare Burke Ketch. Tôi nghe nói ông có việc cho chúng tôi."
Hắn không trông giống một kẻ sát nhân. Peter nghĩ và nói ra như vậy.
"Ồ, lạy chúa, không đâu. Tôi không hẳn là một phần của đội ngũ thực hiện, thưa ông. Tôi làm về mảng bán hàng."
Peter gật đầu. Vậy thì có lý. "Chúng ta có thể - ừm - nói chuyện thoải mái ở đây không?"
"Chắc chắn rồi. Không ai quan tâm đâu. Nào, ông muốn xử lý bao nhiêu người?"
"Chỉ một thôi. Tên hắn là Archibald Gibbons và hắn làm việc ở phòng kế toán Clamages. Địa chỉ của hắn là..."
Kemble ngắt lời, "Chúng ta có thể bàn chi tiết sau, thưa ông, nếu ông không phiền. Hãy nhanh chóng xem qua phần tài chính đã. Trước tiên, hợp đồng sẽ có giá 500 bảng..."
Peter gật đầu. Gã có thể chi trả được số tiền đó và thực ra đã nghĩ phải trả nhiều hơn một chút.
"... mặc dù luôn có ưu đãi đặc biệt," Kemble kết luận một cách trơn tru.
Mắt Peter sáng lên. Như tôi đã đề cập trước đó, gã rất thích mua hời và thường mua những thứ gã chẳng có cần dùng trong các đợt giảm giá hay ưu đãi đặc biệt. Ngoài khuyết điểm này ra (một điểm yếu mà nhiều người trong chúng ta đều có), gã là một người khá điều độ.
"Ưu đãi đặc biệt?"
"Mua một tặng một, thưa ông."
Hmm. Peter suy nghĩ. Như vậy mỗi người chỉ có hai trăm năm mươi bảng, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng là một giá hời. Chỉ có một vấn đề. "Tôi e là không có ai khác tôi muốn giết cả."
Kemble có vẻ thất vọng. "Thật đáng tiếc, thưa ông. Nếu hai người, chúng tôi thậm chí có thể giảm giá xuống còn, à, khoảng bốn trăm năm mươi bảng cho cả hai."
"Thật sao?"
"À, nó giúp tạo việc làm cho nhân viên của chúng tôi, thưa ông. Nếu ông muốn biết," đến đây, hắn hạ giọng xuống, "thực sự cầu chẳng bõ cung trong lĩnh vực đặc biệt này. Không như những ngày xưa. Ông không muốn thấy ai khác phải chết sao?"
Peter trầm ngâm. Gã ghét bỏ lỡ một món hời, nhưng không thể nghĩ ra được ai khác. Gã thích mọi người. Tuy nhiên, một món hời vẫn là một món hời...
"Này," Peter nói. "Tôi có thể suy nghĩ về việc này và gặp ông ở đây vào tối mai được không?"
Người chào hàng trông có vẻ hài lòng. "Dĩ nhiên rồi, thưa ông," hắn nói. "Tôi chắc ông sẽ nghĩ ra được ai đó."
Câu trả lời - một câu trả lời hiển nhiên - đến với Peter khi gã đang thiếp dần vào giấc ngủ đêm hôm đó. Gã bật dậy trên giường, lóng ngóng bật đèn ngủ lên và ghi một cái tên vào mặt sau phong bì, phòng khi gã quên mất. Thực ra, gã không nghĩ mình có thể quên được, vì nó quá hiển nhiên, nhưng chẳng ai đoán trước được những suy nghĩ nảy ra lúc đêm khuya.
Cái tên gã đã viết lên mặt sau phong bì là: Gwendolyn Thorpe.
Gã tắt đèn, nằm xuống và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, với những giấc mơ thanh bình và đặc biệt không hề có chút máu me nào.
Kemble đã đợi sẵn khi gã đến quán Dirty Donkey vào tối Chủ nhật. Peter mua một ly rượu và ngồi xuống cạnh hắn.
"Tôi chấp nhận ưu đãi đặc biệt của anh," gã mở lời chào.
Kemble gật đầu lia lịa. "Một quyết định vô cùng sáng suốt, nếu ông không phiền tôi nói thế."
Peter Pinter khiêm tốn mỉm cười, như thể một kẻ thường xuyên đọc Financial Times và đưa ra những quyết định kinh doanh khôn ngoan. "Vậy là bốn trăm năm mươi bảng, phải không?"
"Tôi đã nói  bốn trăm năm mươi bảng sao, thưa ông? Trời ơi, tôi xin lỗi. Tôi thành thật xin lỗi, tôi đang nghĩ đến giá sỉ của chúng tôi. Với hai người thì sẽ là bốn trăm bảy mươi lăm."
Nét thất vọng pha lẫn tham lam hiện lên trên gương mặt trẻ trung mà nhạt nhẽo của Peter. Thêm hai mươi lăm bảng nữa. Tuy nhiên, có điều gì đó trong lời Kemble nói khiến gã chú ý.
"Giá sỉ?"
"Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không quan tâm đâu."
"Không, không, tôi quan tâm đấy. Nói tôi nghe xem."
"Vâng, thưa ông. Giá sỉ, bốn trăm năm mươi bảng, áp dụng cho đơn hàng lớn. Mười người."
Peter tự hỏi liệu gã có nghe nhầm không. "Mười người? Nhưng thế thì chỉ 45 bảng một người?"
"Vâng, thưa ngài. Vì là đơn hàng lớn nên vẫn có lời."
"Ra vậy," Peter nói. "Hmm, ngày mai cùng giờ này anh có thể đến đây không?"
"Dĩ nhiên là được, thưa ông."
Về đến nhà, Peter lôi ra một mảnh giấy nháp và cây bút. Gã viết các số từ một đến mười dọc theo một bên rồi điền vào như sau:
1... Archie
2... Gwennie
3...
Và cứ thế.
Sau khi điền xong hai cái tên đầu tiên, gã ngồi mút bút, lục lọi trong trí nhớ những kẻ đã làm gã tổn thương và những người mà thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ.
Gã hút một điếu thuốc. Gã đi loanh quanh trong phòng.
A ha! Có một thầy giáo dạy vật lý ở trường gã từng học, đã rất khoái chá khi biến cuộc sống của gã thành địa ngục. Tên lão là gì nhỉ? Mà khoan, không biết lão còn sống không? Peter không chắc, nhưng gã vẫn ghi "Thầy giáo Vật lý, Trường Trung học Phố Abbot" bên cạnh số ba. Cái tên tiếp theo xuất hiện dễ dàng hơn - trưởng phòng đã từ chối tăng lương cho gã cách đây vài tháng; việc cuối cùng gã vẫn được tăng lương chẳng còn quan trọng nữa. Ông Hunterson là số bốn.
Khi gã năm tuổi, một thằng nhóc tên Simon Ellis đã đổ sơn lên đầu gã trong khi một thằng khác tên James gì đó giữ gã xuống và một con bé tên Sharon Harsharpe đứng cười. Chúng lần lượt là số năm, sáu và bảy.
Ai nữa nhỉ?
Có một thằng cha cứ cười khúc khích đến là khó chịu khi đọc bản tin trên tivi. Gã thêm hắn vào danh sách. Còn cả mụ hàng xóm với con chó nhỏ hay sủa và thường ỉa ngoài hành lang thì sao? Gã ghi mụ ta và con chó vào số chín. Số mười là khó nhất. Gã gãi đầu và đi vào bếp pha một tách cà phê, rồi vội vã quay lại viết "Ông chú cả Mervyn" vào vị trí thứ mười. Nghe đồn lão già này khá giàu có, và có khả năng (dù khá mong manh) lão sẽ để lại cho Peter ít tiền.
Với sự hài lòng của một buổi tối làm việc hiệu quả, gã đi ngủ.
Thứ Hai ở Clamages diễn ra như thường lệ; Peter là nhân viên bán hàng cao cấp ở bộ phận sách, một công việc thực sự chẳng đòi hỏi gì nhiều. Gã nắm chặt danh sách trong tay, sâu trong túi áo, tận hưởng cảm giác quyền lực mà nó mang lại. Gã có một giờ ăn trưa rất thú vị ở căng-tin với cô nàng Gwendolyn trẻ tuổi (cô không biết rằng gã đã thấy cô và Archie cùng vào phòng kho) và thậm chí còn mỉm cười với gã bảnh trai phòng kế toán khi đi ngang qua hắn trong hành lang.
Tối đó, gã tự hào đưa danh sách cho Kemble xem.
Gương mặt người chào hàng nhỏ thó sa sầm.
"Tôi e rằng đây không phải mười người đâu, ông Pinter," hắn giải thích. "Ông đã tính mụ hàng xóm và con chó của mụ ta như một người. Như vậy tổng cộng là mười một, nghĩa là thêm," hắn nhanh chóng lôi máy tính bỏ túi ra, "thêm bảy mươi bảng. Hay là chúng ta bỏ con chó đi?"
Peter lắc đầu. "Con chó cũng tệ như mụ ta. Thậm chí còn tệ hơn."
"Vậy thì tôi e là chúng ta có một vấn đề nhỏ. Trừ phi..."
"Gì cơ?"
"Trừ phi ông muốn tận dụng giá sỉ của chúng tôi. Nhưng dĩ nhiên ông sẽ không..."
Có những từ tác động đến con người; những từ khiến gương mặt họ rạng rỡ vì niềm vui, sự phấn khích, hay đam mê. "Môi trường" có thể là một; "huyền bí" là một từ khác. "Giá sỉ" là từ của Peter. Gã ngả người ra sau ghế. "Nói tôi nghe đi," gã nói với vẻ tự tin của một người mua sắm có kinh nghiệm.
"Vâng, thưa ông," Kemble nói, tự cười khúc khích, "chúng tôi có thể, ừm, làm cho ông theo giá sỉ, mười bảy bảng rưỡi mỗi người, cho mọi mục tiêu sau năm mươi người đầu tiên, hoặc mười bảng mỗi người cho bất kỳ ai sau hai trăm người."
"Tôi đoán các ông sẽ giảm xuống năm bảng nếu tôi muốn giải quyết một nghìn người?"
"Ồ không, thưa ông," Kemble tỏ vẻ sốc. "Nếu ông nói đến những con số kiểu đó, chúng tôi có thể làm với giá một bảng mỗi người."
"Một bảng?"
"Đúng vậy, thưa ông. Không có nhiều lợi nhuận từ việc này, nhưng doanh số và năng suất cao hơn sẽ bù đắp được."
Kemble đứng dậy. "Cùng giờ ngày mai nhé, thưa ông?"
Peter gật đầu.
Một nghìn bảng. Một nghìn người. Peter Pinter thậm chí không quen biết đến một nghìn người. Dù vậy... còn có Tòa nhà Quốc hội. Gã không ưa các chính trị gia; họ cãi vã và tranh luận và cứ thế tiếp diễn.
Và nói đến chuyện đó...
Một ý tưởng, táo bạo đến choáng váng. Táo bạo. Liều lĩnh. Dù vậy, ý tưởng đó cứ ở đó và không chịu biến mất. Một người anh em họ xa của gã đã kết hôn với em trai của một bá tước hay nam tước gì đó...
Trên đường về nhà từ chỗ làm, gã ghé vào một cửa hiệu nhỏ mà gã đã đi ngang qua cả nghìn lần mà chưa từng bước vào. Nó có một tấm biển lớn ở cửa sổ - cam kết sẽ truy tìm dòng dõi cho bạn và thậm chí vẽ cho bạn một huy hiệu gia tộc nếu bạn tình cờ đánh mất cái của mình - và một bản đồ phả hệ ấn tượng.
Họ rất nhiệt tình và gọi điện cho gã ngay sau bảy giờ để thông báo kết quả.
Nếu khoảng mười bốn triệu, bảy mươi hai nghìn, tám trăm mười một người chết đi, gã, Peter Pinter, sẽ trở thành Vua của nước Anh.
Gã không có mười bốn triệu bảy mươi hai nghìn tám trăm mười một bảng: nhưng gã đoán rằng khi nói đến những con số như thế, Kemble hẳn sẽ có một trong những khoản giảm giá đặc biệt.
Quả thật là Kemble có.
Hắn thậm chí còn chẳng nhướn mày.
"Thực ra," hắn giải thích, "chi phí khá rẻ đấy; ông thấy đấy, chúng tôi không cần phải xử lý từng người một. Vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ, vài đợt ném bom có chọn lọc, khí độc, dịch bệnh, thả radio xuống bể bơi, rồi dọn dẹp những kẻ sống sót. Khoảng bốn nghìn bảng."
"Bốn ng-? Không thể tin được!"
Người chào hàng tỏ vẻ tự mãn. "Nhân viên của chúng tôi sẽ rất vui khi có việc làm, thưa ông." Hắn nhe răng cười. "Chúng tôi tự hào về dịch vụ dành cho khách hàng buôn sỉ."
Gió lạnh thổi khi Peter rời quán rượu, làm biển hiệu cũ đung đưa. Trông nó chẳng giống con lừa bẩn thỉu gì cả, Peter nghĩ. Giống ngựa bạch hơn.
Đêm đó, khi Peter đang thiếp đi, thầm luyện tập bài diễn văn đăng quang trong đầu, một ý nghĩ chợt len lỏi vào và bám riết. Nó không chịu biến mất. Liệu gã - liệu gã có thể đang bỏ lỡ một khoản tiết kiệm còn lớn hơn những gì gã đã có? Liệu gã có đang bỏ qua một món hời?
Peter trèo ra khỏi giường và bước đến điện thoại. Đã gần 3 giờ sáng, nhưng dù sao...
Cuốn Những Trang Vàng của gã vẫn mở ở trang gã để từ thứ Bảy trước, và gã quay số.
Điện thoại như reo mãi không thôi. Có tiếng click và một giọng nói chán nản vang lên, "Burke Hare Ketch. Tôi có thể giúp gì cho ông?"
"Tôi hy vọng không gọi quá muộn..." gã bắt đầu.
"Dĩ nhiên là không, thưa ông."
"Tôi không biết liệu tôi có thể nói chuyện với ông Kemble không."
"Ông có thể đợi không? Tôi sẽ xem ông ấy có rảnh không."
Peter đợi vài phút, lắng nghe những tiếng lách cách và thì thầm ma quái vẫn thường vọng về trên những đường dây điện thoại trống không.
"Ông còn đó không?"
"Vâng, tôi đây."
"Tôi sẽ chuyển máy." Có tiếng vo vo, rồi "Kemble đây."
"À, ông Kemble. Xin chào. Xin lỗi nếu tôi làm phiền giấc ngủ của ông. Tôi là, ừm, Peter Pinter."
"Vâng, ông Pinter?"
"À, tôi xin lỗi vì gọi muộn thế này, chỉ là tôi đang thắc mắc... Giết tất cả mọi người thì tốn bao nhiêu? Tất cả mọi người trên thế giới?"
"Tất cả? Tất cả mọi người sao?"
"Vâng. Bao nhiêu? Ý tôi là, với một đơn hàng như thế, chắc hẳn phải có một khoản giảm giá lớn. Bao nhiêu vậy? Cho tất cả mọi người?"
"Không tốn gì cả, ông Pinter."
"Ý ông là các ông sẽ không làm?"
"Ý tôi là chúng tôi sẽ làm miễn phí, ông Pinter. Chúng tôi chỉ cần được yêu cầu thôi, ông hiểu không. Chúng tôi luôn phải được yêu cầu."
Peter cảm thấy bối rối. "Nhưng - khi nào các ông sẽ bắt đầu?"
"Bắt đầu? Ngay lập tức. Bây giờ. Chúng tôi đã sẵn sàng từ lâu rồi. Nhưng chúng tôi phải được yêu cầu, ông Pinter à. Chúc ngủ ngon. Rất hân hạnh được hợp tác với ông."
Đường dây ngắt.
Peter cảm thấy kỳ lạ. Mọi thứ dường như rất xa xôi. Gã muốn ngồi xuống. Kemble có ý gì nhỉ? "Chúng tôi luôn phải được yêu cầu." Chắc chắn là kỳ lạ. Chẳng ai làm gì không công trên đời này cả; gã nảy ra ý định gọi lại cho Kemble và hủy bỏ tất cả. Có lẽ gã đã phản ứng thái quá, có lẽ có một lý do hoàn toàn vô hại giải thích việc Archie và Gwendolyn cùng vào kho. Gã sẽ nói chuyện với cô ấy, đó là điều gã sẽ làm. Gã sẽ nói chuyện với Gwennie đầu tiên vào sáng mai...
Chính lúc đó những tiếng động bắt đầu.
Những tiếng kêu kỳ quặc từ bên kia đường. Mèo cắn nhau chăng? Có lẽ là cáo. Gã hy vọng ai đó sẽ ném giày vào chúng. Rồi, từ hành lang bên ngoài căn hộ, gã nghe thấy tiếng lẹp kẹp bị bóp nghẹt, như thể có ai đó đang kéo lê thứ gì đó rất nặng dọc sàn nhà. Nó dừng lại. Ai đó gõ cửa gã, hai lần, rất khẽ.
Bên ngoài cửa sổ những tiếng kêu mỗi lúc một to hơn. Peter ngồi trên ghế, nhận ra rằng bằng cách nào đó, ở đâu đó, gã đã bỏ lỡ điều gì đó. Một điều gì đó quan trọng. Tiếng gõ cửa tăng gấp đôi. Gã thầm cảm ơn vì mình luôn khóa cửa và gài xích vào ban đêm.
Chúng đã sẵn sàng từ lâu rồi, nhưng chúng phải được yêu cầu...
Khi cái thứ đó xông qua cửa, Peter bắt đầu hét lên, nhưng gã thực sự chẳng hét được bao lâu.
2 notes · View notes
anplusfurniture · 1 month ago
Text
Top Những Mẫu Bàn Gỗ Me Tây Giá Xưởng Đẹp Không Thể Bỏ Lỡ
Giới Thiệu Về Bàn Gỗ Me Tây
Trong thế giới nội thất hiện đại, bàn gỗ Me Tây đang ngày càng trở thành lựa chọn yêu thích của nhiều gia đình và nhà thiết kế. Gỗ Me Tây không chỉ mang lại vẻ đẹp tự nhiên mà còn thể hiện sự sang trọng và đẳng cấp cho không gian sống. Với màu sắc và vân gỗ độc đáo, bàn gỗ Me Tây phù hợp với nhiều phong cách thiết kế khác nhau, từ cổ điển đến hiện đại.
Tumblr media
Tại sao chọn bàn gỗ Me Tây?
Bàn gỗ Me Tây có nhiều ưu điểm nổi bật. Chất gỗ mềm mại, dễ dàng gia công và chế biến, giúp tạo ra các mẫu bàn với thiết kế tinh tế và độc đáo. Hơn nữa, gỗ Me Tây có độ bền cao, khả năng chống mối mọt tốt, giúp sản phẩm giữ được vẻ đẹp lâu dài.
Đặc điểm nổi bật của gỗ Me Tây
Gỗ Me Tây có màu sắc tự nhiên từ nâu sáng đến nâu đậm, với vân gỗ rõ nét, tạo nên vẻ đẹp đặc trưng. Đặc biệt, gỗ Me Tây có khả năng hấp thụ độ ẩm tốt, giúp sản phẩm không bị cong vênh hay nứt nẻ khi sử dụng trong điều kiện khí hậu Việt Nam.
Những Mẫu Bàn Gỗ Me Tây Đẹp
Mẫu bàn ăn gỗ Me Tây
Bàn ăn là nơi cả gia đình quây quần bên nhau, vì vậy việc chọn một mẫu bàn ăn đẹp là rất quan trọng. Mẫu bàn ăn gỗ Me Tây với thiết kế hình chữ nhật hoặc hình tròn, thường đi kèm với ghế gỗ đồng bộ, mang lại vẻ đẹp hài hòa cho không gian bếp. Một số mẫu bàn có thể kết hợp với kính hoặc đá tự nhiên để tăng thêm sự sang trọng.
Mẫu bàn trà gỗ Me Tây
Bàn trà gỗ Me Tây là lựa chọn lý tưởng cho phòng khách. Với thiết kế thấp và rộng, bàn trà không chỉ tạo điểm nhấn cho không gian mà còn mang lại sự tiện lợi khi tiếp khách. Các mẫu bàn trà gỗ Me Tây thường có kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, phù hợp với nhiều phong cách trang trí nội thất.
Mẫu bàn làm việc gỗ Me Tây
Trong thời đại làm việc tại nhà ngày càng phổ biến, bàn làm việc gỗ Me Tây là một lựa chọn thông minh. Với thiết kế đơn giản nhưng hiện đại, bàn làm việc không chỉ giúp bạn có không gian làm việc thoải mái mà còn tôn lên vẻ đẹp của căn phòng. Các mẫu bàn làm việc thường được thiết kế với ngăn kéo hoặc kệ để tài liệu, giúp không gian thêm gọn gàng.
Tumblr media
Tại Sao Nên Mua Bàn Gỗ Me Tây Giá Xưởng?
Lợi ích khi mua tại xưởng
Mua bàn gỗ Me Tây trực tiếp từ xưởng sản xuất giúp bạn tiết kiệm chi phí, vì không phải chịu thêm chi phí trung gian. Bên cạnh đó, bạn cũng có cơ hội lựa chọn mẫu mã, kích thước theo ý thích cá nhân. Nhiều xưởng còn có chính sách bảo hành tốt, đảm bảo chất lượng sản phẩm.
So sánh giá cả thị trường
Giá bàn gỗ Me Tây trên thị trường có thể rất đa dạng, tùy thuộc vào chất lượng và thương hiệu. Tuy nhiên, khi mua tại xưởng, bạn có thể tìm thấy những mẫu bàn đẹp với giá thấp hơn từ 10% đến 30% so với các cửa hàng nội thất.
Cách Chọn Mẫu Bàn Gỗ Me Tây Phù Hợp
Kích thước và không gian
Khi chọn bàn gỗ Me Tây, điều đầu tiên cần lưu ý là kích thước của bàn phải phù hợp với không gian của bạn. Một chiếc bàn quá lớn sẽ làm không gian trở nên chật chội, trong khi một chiếc bàn quá nhỏ sẽ không đủ chỗ cho mọi người. Hãy đo đạc kỹ lưỡng trước khi quyết định.
Phong cách thiết kế
Phong cách thiết kế của bàn cũng rất quan trọng. Bạn nên chọn mẫu bàn phù hợp với phong cách tổng thể của không gian sống. Nếu căn phòng của bạn mang phong cách hiện đại, hãy chọn những mẫu bàn có thiết kế đơn giản, sắc nét. Ngược lại, nếu không gian mang phong cách cổ điển, những mẫu bàn có chi tiết hoa văn tinh xảo sẽ là lựa chọn hoàn hảo.
Tumblr media
Thương Hiệu Nổi Tiếng Về Bàn Gỗ Me Tây
Đánh giá các thương hiệu
Trên thị trường có nhiều thương hiệu nổi tiếng cung cấp bàn gỗ Me Tây chất lượng. Một số thương hiệu nổi bật như Hòa Phát, Fami và Gỗ Đẹp. Những thương hiệu này không chỉ nổi tiếng về chất lượng mà còn về thiết kế đa dạng, phù hợp với nhu cầu của người tiêu dùng.
Lựa chọn thương hiệu phù hợp
Khi chọn mua bàn gỗ Me Tây, bạn nên tìm hiểu kỹ về thương hiệu. Đọc các đánh giá từ khách hàng trước đó và tham khảo ý kiến từ những người đã sử dụng sản phẩm. Điều này sẽ giúp bạn có được quyết định đúng đắn và chọn được sản phẩm ưng ý.
Kết Luận
Bàn gỗ Me Tây không chỉ đẹp mà còn mang lại nhiều lợi ích cho không gian sống của bạn. Từ bàn ăn, bàn trà đến bàn làm việc, mỗi mẫu bàn đều có những đặc điểm riêng, phù hợp với nhu cầu sử dụng khác nhau. Việc mua bàn gỗ Me Tây giá xưởng sẽ giúp bạn tiết kiệm chi phí mà vẫn sở hữu sản phẩm chất lượng.
Hãy cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định và đừng quên tham khảo các thương hiệu nổi tiếng để có được sự lựa chọn tốt nhất cho không gian của bạn.
youtube
FAQ
Bàn gỗ Me Tây có bền không?
Bàn gỗ Me Tây có độ bền cao, khả năng chống mối mọt tốt, giúp sản phẩm giữ được vẻ đẹp lâu dài.
Cách bảo quản bàn gỗ Me Tây như thế nào?
Bạn nên vệ sinh bàn thường xuyên bằng khăn ẩm và tránh để bàn tiếp xúc với nước lâu ngày để bảo quản tốt hơn.
Có những mẫu bàn gỗ Me Tây nào phổ biến?
Các mẫu bàn ăn, bàn trà và bàn làm việc gỗ Me Tây là những lựa chọn phổ biến hiện nay.
Giá bàn gỗ Me Tây có đắt không?
Giá bàn gỗ Me Tây rất đa dạng, tùy vào mẫu mã và thương hiệu, nhưng mua tại xưởng sẽ giúp bạn tiết kiệm chi phí.
Xem thêm chi tiết bàn tại đây:
https://medium.com/@anplusfurniture/about
https://anplusfurniture.blogspot.com/ https://www.tumblr.com/anplusfurniture
https://www.pinterest.com/noithatanplus/
https://sites.google.com/view/noithatanplus/
https://500px.com/p/anplusfurniture
https://www.plurk.com/anplusfurniture
https://noithatanplusbango.wixsite.com/noithatanplus
https://www.folkd.com/profile/378377-anplusfurniture/
https://www.scoop.it/topic/noi-that-anplus https://www.scoop.it/u/anplusfurniture
2 notes · View notes
linhlilas · 1 month ago
Text
2024 của mình:
Tháng 1: bắt đầu làm việc tới 2h sáng, hết lòng cứu đơn hàng nhưng không cứu nổi. Đã vậy còn được sếp hãm 🤭 Tháng này 1 anh bạn khách hàng flirt tôi, nhưng với nghiệp vụ thám tử, tôi đã stalk ra anh bạn đã có ny (sắp cmn cưới) luôn mà vẫn tán tôi, và rất nhanh chóng tôi đã cho bạn đó ra chuồng gà luôn 😌
Tháng 2: bắt đầu lấy lại gốc Huế. Lần đầu gặp anh bạn quen qua blog 5 năm =)) Tháng 2 còn đi leo núi đầu năm, đi chùa ở Bắc Ninh, bắt đầu chú trọng thể dục trở lại.
Tháng 3: tham gia giải chạy Marathon đầu đời. Viết đơn xin nghỉ việc =))
Tháng 4: gap time sau nghỉ việc, đi Đà Nẵng chữa lành với bé Na, gặp anh bạn blog, chuyến đi siêu chữa lành. Rồi khi trở v�� bắt đầu lên linkedin, Vietnamworks, top cv, glints kiếm việc nhưng chưa có kết quả gì, bị chê CV qtqđ.
Tháng 5: lên Udemy học thêm chứng chỉ, tiếp tục sửa CV, connect network các HR, phỏng vấn, rồi bắt đầu học tiếng Trung. Phỏng vấn kéo dài 1 tháng và lúc thất vọng nhất thì pass.
Tháng 6: nhận job mới tại SG, chính thức thử việc, vừa học vừa làm sml. Có chill time duy nhất là đợt vào SG làm và đợt đi Hạ Long du thuyền 5* =))
Tháng 7: học và làm sml, ngợp việc mới quá chừng, muốn nghỉ cmnl vì stress mà. Còn tự ti nữa, tự dưng có 1 giai đoạn sợ tiếp xúc xã hội, chẳng đi nổi đâu.
Tháng 8: quen việc hơn 1 tí, bắt đầu dẫn tour cho các sếp ở Việt Nam, rồi stress vì vừa học vừa làm kinh khủng, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng. Bắt đầu ôn thi HSK gấp rút. Mới học tiếng được 3 tháng đã liều đi thi nên sợ quá trời sợ.
Tháng 9: dù sắp thi vẫn ráng tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ 2/9 tuyệt vời, đi chơi khắp nơi, xem pháo hoa, sau đó thì tới khúc bão bùng, tâm trạng tệ và buồn, kỳ thi được hoãn thêm 2 tuần, mãi mới được thi hsk, và mọi nỗ lực từ mấy tháng trước đó đã giúp mình pass thử việc và có quyết định đi Trung Quốc. Làm hồ sơ đi Trung Quốc khá suôn sẻ, còn được anh học cùng nạp tệ cho dùng với tỷ giá siêu tốt, không tính phí luôn 🥹🫶
Tháng 10: in time with China. Lần đầu xuất ngoại, trộm vía đi suôn sẻ, hợp thời tiết, môi trường, con người, đồ ăn, trà sữa quá luôn. Chỉ không quen xí xổm của các bạn 🤡 Đang tận hưởng bên Trung thì nhận tin đạt điểm tuyệt đối HSK :))) vui ơi là vui. Kiểu là, nỗ lực của mình cũng đem tới kết quả tốt rồi, tự hào cực kỳ ❤️
Tháng 11: nhiều việc hem tả nổi, phải tăng cường thể thao để bớt stress lại, kết thúc khoá tiếng Trung nên hơi hụt hẫng, bắt đầu luỵ phim Vĩnh Dạ Tinh Hà và luỵ chồng iu Đinh Vũ Hề. Lập weibo đu idol ngày đêm. Rồi trở lại Trung Quốc chơi part 2.
Tháng 12: không hợp khí hậu lạnh nên ốm dặt dẹp, nhưng nhân phẩm tốt nên đã leo được Fansipan và săn được mây siêu đẹp, sau đó lại về chạy deadline ào ào, dẫn tour Thái Bình lần nữa suôn sẻ, tìm ra nguồn mua hoá chất giúp team, đưa ra giải pháp giúp 1 nhà máy dưới đó, dù chỉ giúp họ được 1 phần nhỏ nhỏ, nhưng cũng đủ vui. Tháng 12 còn tận dụng mọi thời gian để dùng voucher sinh nhật mà vẫn không xuể =))) rồi bận quá hem có thời gian làm capcut hay thu podcast tổng kết năm luôn nên phải gõ tạm ở đây để đánh dấu 1 năm đầy thử thách của mình.
Túm lại thì:
2024 nhiều thử thách và nhiều trải nghiệm, kinh nghiệm mới, level up kinh nghiệm dẫn tour.
2024 từ worrier trở lại làm warrior.
2024 đi thật xa để trở về Việt Nam, yêu Việt Nam hơn bao giờ hết.
2024 bận tới nỗi, lười tới nỗi chẳng còn muốn flex quá nhiều nữa, bởi có người chúc phúc, cũng sẽ có người bàn tán không hay, nên là lowkey 1 xíu.
2024, vẫn độc thân, độc thân rất rất lâu rồi.
Mong 2025 bớt khó khăn, bớt thử thách, gia đình khoẻ mạnh bình an, việc làm suôn sẻ, hạn chế nhất có thể troubles là mừng rồi ạ, và có bồ 1 cách tử tế ạ =)))
Và chuẩn bị nhận quà sinh nhật tuổi 28 ạ 🫶🫶
Tumblr media
4 notes · View notes
bonglemonade · 2 months ago
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 2: Nghỉ hè (Tháng 7)
PHẦN 4
Đa số hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ diễn ra trong nhà thể dục, họ chỉ sử dụng không gian ngoài trời để khởi động.
Tiếng tập luyện của câu lạc bộ nhạc cụ đằng xa như một bản hành ca dành riêng cho họ.
Dù liên tục bổ sung nước, mồ hôi ấm vẫn chảy ròng ròng.
Trong lúc nheo mắt tránh ánh nắng chói chang, Kagiura nghĩ đến mái tóc vàng rực rỡ của Hirano.
Nhuộm tóc bất chấp mình là thành viên thuộc Ban kỷ luật khiến tóc của Hirano bị hư hỏng khá nhiều. Tuy nhiên nó lại rất hợp với anh ấy.
Và cả đôi khuyên tai đến giờ vẫn chưa tìm được.
Đã hơn một tuần trôi qua, Hirano dường như không mấy bận tâm, ngược lại người lo lắng nhiều hơn là Kagiura.
Nếu lỗ khuyên đã lành và ổn định thì sẽ không dễ dàng bị bịt lại, nhưng về cơ bản chúng chắc chắn sẽ thu nhỏ nếu cứ để mặc như thế.
Hirano nói rằng đó là đôi khuyên đầu tiên mà anh ấy dùng, nên Kagiura thắc mắc “Vậy thì càng phải nhanh tìm một đôi khác để thay vào chứ?”, Hirano trả lời, “Nếu cả hai bên mất cùng lúc thì chắc là anh chỉ tháo ra ở đâu đó thôi.” Sau đó thì không quan tâm đến nữa.
Trong khi tránh nắng dưới hiên phòng tập, dùng khăn lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình, Kagiura nghĩ đến khuyên tai có màu gì thì sẽ hợp với Hirano nhất.
Thật khó để hình dung ra bình thường Hirano sẽ ăn vận như thế nào, vì cậu chỉ được thấy anh mặc đồ ở nhà.
Cuối tuần thì may ra, nhưng những ngày nghỉ của Kagiura đều dành cho hoạt động câu lạc bộ, nên cơ hội gặp Hirano khá ít ỏi.
Cậu chỉ có thể thấy anh mặc đồng phục khi vô tình chạm mặt nhau ở trường. Buổi sáng khi gọi cậu dậy, Hirano cũng đã mặc sẵn đồng phục.
Anh thường về ký túc sớm hơn Kagiura, khi cậu về đến nơi thì đã thấy anh mặc đồ ngủ rồi.
Đó là lý do việc chọn đôi khuyên tai dễ phối với trang phục thường ngày của Hirano tưởng chừng đơn giản nhưng lại chẳng dễ chút nào.
Huống chi, trước kỳ nghỉ hè hai người chẳng có thời gian rảnh để cùng đi mua sắm.
Phải làm sao đây?
Kagiura cố nghĩ nên bắt đầu từ đâu, nhưng chẳng mấy chốc, các thành viên khác trong câu lạc bộ đã hoàn thành bài chạy và buổi tập đầu ngày bắt đầu.
Nếu cứ lơ đễnh khi luyện tập thì rất dễ bị chấn thương.
Cậu đã ghi nhớ điều đó, nên chỉ mất một khoảnh khắc để tập trung lại và chú ý vào buổi tập.
Thật kỳ lạ, khi chơi bóng rổ, cậu thậm chí không quan tâm đến mồ hôi đang chảy ướt áo. Cậu cũng chẳng thể nhận ra câu lạc bộ nhạc cụ hơi bên ngoài còn đang chơi hay không qua cánh cửa nhà thể dục đóng kín để bảo toàn chút hơi lạnh yếu ớt từ điều hòa.
Lớp cậu vượt qua vòng kiểm duyệt mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, và họ cũng vượt qua vòng đánh giá thứ hai một cách xuất sắc.
Niibashi thể hiện đúng như kỳ vọng—thậm chí còn vượt xa. Bài thuyết trình của cậu ấy, với nụ cười đầy tự tin, hiệu quả đến mức áp đảo, và sự chuẩn bị thì không một chút sai sót. Cậu còn có thể đưa ra cam kết về an toàn thực phẩm, và thậm chí giành được vị trí thu hút nhất cho gian hàng yakitori.
Có thể xây dựng một kế hoạch đánh bại cả năm hai và năm ba chỉ trong vài ngày là một chuyện vượt ngoài mong đợi.
Bởi vì thông thường, những khoá lớn hơn biết rút kinh nghiệm và dành thời gian chuẩn bị trước khá lâu, nên những học sinh năm nhất với thời gian hạn chế khó mà thắng được trong trận chiến giành vị trí tốt cho gian hàng. Nhưng phần trình bày của Niibashi quá hoàn hảo, đến mức khó tin rằng mọi thứ được thực hiện trong khoảng thời gian gấp rút như vậy.
Niibashi rất giỏi giao thiệp, nên kho nguyên liệu của họ chất đống nhờ sự hỗ trợ từ các lớp khác. Và thế là Kagiura cùng hai trợ lý còn lại trở thành những người hỗ trợ phía sau.
Trái ngược với tâm trạng sôi sục của các thành viên ban điều hành, hội học sinh - cũng là một phần thuộc ban giám khảo - nói một cách dễ nghe, hoàn toàn bình thản.
Nói một cách khó nghe, phản ứng của họ gần như vô cảm, điều này khiến Kagiura không khỏi bất ngờ.
Người ta thường nghĩ rằng thành viên thuộc Hội học sinh của các trường trung học đều là những người thích lập kế hoạch và cuồng công việc, nhưng Hội trưởng hội học sinh - Touou - dường như thuộc kiểu người căng thẳng cao độ.
Đúng như mong đợi từ một người làm Chủ tịch hội học sinh khi còn học năm hai, anh ấy quen với việc chỉ đạo người khác, và thậm chí có một phong thái nghiêm nghị khi đưa ra hàng loạt câu hỏi hóc búa cho từng đề xuất. Nhưng dường như anh không thực sự thích thú với việc đó.
Còn có một điều bất ngờ khác nữa.
Đó là, mặc dù đôi khi bị vặn vẹo đến quá mức, Niibashi lại tích cực đáp trả Touou.
Có vài lần Kagiura từng nghe Niibashi nhắc đến người này, dù đa phần là những lời phàn nàn. Kagiura luôn thắc mắc liệu họ có phải là bạn thân của nhau hay gì không, nhưng cậu không muốn phá hỏng bầu không khí khi nhìn cả hai có vẻ đang rất vui vẻ.
Còn không lâu nữa là đến kỳ nghỉ hè, nên hôm nay chỉ có tiết học buổi sáng.
Phòng thể dục đang được bảo trì và huấn luyện viên cũng không có mặt nên câu lạc bộ sẽ được nghỉ hôm nay. Đúng là một cơ hội tốt để các thành viên đi mua sắm cùng nhau, Kagiura dẫn cả nhóm đến vài tiệm giày mà cậu hay lui tới.
Cửa hàng này cũng là nơi cung cấp đồng phục cho trường học, ai cũng vui vẻ vì được ông chủ ở đây nhớ mặt và còn giúp chọn giày dù họ chỉ mới học năm nhất. Nghe đâu ông ấy thậm chí còn đến xem các trận đấu tập của họ.
Tim Kagiura đập loạn xạ trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi Hirano về chuyện cậu vừa nghĩ tới.
Dù đã ăn trưa và đi mua sắm, cậu vẫn về sớm hơn thường lệ, thậm chí chưa tới 3 giờ chiều. Ngay cả khi làm bài tập, thời gian hôm nay vẫn trôi qua chậm rãi đến khó chịu.
“Em về rồi!”
Không có tiếng trả lời.
“Huh…?”
Trong phòng không có balo của Hirano, có lẽ anh ấy vẫn chưa về.
“Chắc là còn bận việc ở Ban kỷ luật.” Cậu vừa nghĩ vừa trải một tấm thảm ra sàn và bắt đầu vệ sinh dụng cụ thể thao.
Sau khi vệ sinh xong, cậu bắt chước Hirano, ngồi vào bàn làm bài tập về nhà.
“Nếu thấy cảnh này thì anh ấy có ngạc nhiên không nhỉ?”
Nhưng trái với mong đợi của cậu, đến khi trời sầm sập tối, Hirano vẫn chưa quay lại.
Bắt đầu cảm thấy bứt rứt, cậu mở luôn cửa phòng, nhưng bị Hanzawa đi ngang qua đóng lại. “Như vậy sẽ làm vướng lối đi đấy!”
Hanzawa ở cùng câu lạc bộ với Hirano, có nghĩa anh về muộn thế này không phải do bận họp ở Ban kỷ luật.
“Hanzawa-san, Hirano-san vẫn chưa về – Anh ấy có nói với anh là có chuyện gì không?”
“Hm. Anh không biết. Mà, cậu ấy cũng đâu còn trẻ con nữa, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhân tiện em có đi ăn tối không? Anh đang đến căn tin đây.”
Đúng như anh nói, đã đến giờ ăn tối. Dù vẫn còn nhiều thời gian nhưng tốt hơn hết là ăn sớm để kịp giờ tắm.
“.... Em cũng đi.”
Hy vọng thật sự là không có chuyện gì xảy ra.
Với tâm trạng hơi rối bời, Kagiura theo sau Hanzawa.
Hirano về đến ký túc xá ngay trước khi giờ ăn tối kết thúc.
Anh đi thẳng tới phòng ăn mà không ghé qua phòng để bỏ túi, và không về phòng cho đến khi giờ tắm của năm nhất đã bắt đầu.
Thế là họ chỉ kịp nói chào nhau khi Kagiura vội vàng đi đến nhà tắm, nhưng có vẻ tâm trạng của Hirano đang không được tốt.
Anh luôn mang vẻ mặt cau có, nhưng hiếm khi biểu hiện rõ ràng như vậy.
Kagiura muốn hỏi thăm, nhưng liệu có ổn không? Nếu đây là chuyện nghiêm trọng mà anh ấy không thể nói thì sao?
Hai người họ sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau, mức độ cũng khác nhau do cách biệt về lối sống và một năm tuổi tác, điều mà Kagiura có thể thấy được mỗi ngày.
Nếu có vấn đề gì đó mà Hirano không giải quyết được thì khả năng là cậu cũng chẳng giúp được gì. Vì thế việc hỏi ra có thể chỉ làm anh ấy bực bội thêm.
Nhưng – cậu cũng không thể không làm gì được. Kagiura vẫn kiên quyết.
Khi Kagiura trên đường từ nhà tắm trở về phòng, cậu vẫn còn đang cân nhắc nên hỏi thế nào mới ổn.
Cậu gõ nhẹ cửa và nói: “Em tắm xong rồi”, Hirano đáp lại bằng giọng trầm hơn bình thường, “Ừ, chào em.”
Hirano ngồi tại bàn, ánh mắt sắc bén hơn bình thường.
“Có chuyện gì vậy?” Kagiura hỏi, dù suýt nữa cậu đã chùn bước trước ánh nhìn đó.
“Ý em là sao?”
“Hôm nay anh về muộn, Hirano-san. Và có vẻ không phải vì công việc ở Ban kỷ luật.”
“Ồ…xin lỗi. Làm em lo lắng hả?”
“Ừ. Em thật sự rất lo.”
Đúng vậy, cậu lo lắng. Cậu chỉ vừa nhận ra điều này khi Hirano hỏi.
Cảm giác bất an đeo bám cậu suốt cả buổi chiều giống hệt như nỗi cô đơn khi bị bỏ lại ở nhà một mình lúc nhỏ.
Như cảm giác sợ hãi rằng có gì đó không ổn với ba mẹ, hoặc chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra với anh chị em của mình, khiến họ không về nhà.
“Vậy à…. Nhưng không phải chuyện vui gì đâu.”
“Không sao.”
“Xảy ra một vụ đánh nhau, đúng hơn là một vụ bắt nạt ở trường hôm nay, vì hành vi bạo lực chỉ đến từ một phía. Lũ chơi bẩn.”
Một đàn em từ câu lạc bộ vô tình chứng kiến vụ việc và định ngăn chúng lại, nhưng bạn của Hirano cản cậu ta và ra hứng đòn một mình.
Lý do mà Hirano về trễ như vậy là vì anh phải hỏi thăm người bạn kia và nghe cậu nạn nhân năm nhất cùng đàn em của anh tường thuật về vụ việc, cố vấn ban kỷ luật cũng có mặt ở đó.
Hanzawa không biết vụ việc dù anh là vì cố vấn đã ngăn Hirano lại khi anh định gọi cho Hanzawa, nói rằng không muốn làm phiền vì anh đã trở về ký túc xá từ sớm.
“Có điều tra được là ai không? Chắc chắn bọn nó phải bị đình chỉ hay gì đó…”
“Cái tên lao vào ngăn cản không giỏi đánh nhau, nên bọn côn đồ kia trốn thoát được, chỉ biết bọn chúng là học sinh năm nhất, nhưng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, để càng lâu thì càng khó tìm ra bọn chúng. Cậu ta cũng không kể hết mọi chi tiết cho anh. Nghĩ rằng mách lẻo thì mất mặt hay sao ấy."
Càng nói, Hirano trông càng giống như đang trách móc bạn mình. Nhưng thay vì tức giận, có vẻ anh cảm thấy lo lắng nhiều hơn, còn có một chút hối tiếc và bất lực.
Hình dung cảm giác đau lòng khi một người mà mình cho là thân thiết từ chối chia sẻ, Kagiura nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cậu xoa nhẹ mái tóc vàng tuyệt đẹp.
Bình thường thì vị trí này sẽ đảo ngược, đây vốn dĩ là điều mà Hirano luôn làm cho cậu.
Lắng nghe cậu nói chuyện, an ủi cậu, động viên cậu. Hirano làm điều đó khéo léo hơn cậu nhiều, nhưng với Kagiura bây giờ, cậu không biết phải dùng lời lẽ gì để xoa dịu.
Hirano ngạc nhiên mở to mắt.
“....Này.”
“Em nghĩ làm vậy sẽ giúp anh bình tĩnh lại."
“....”
Hirano khẽ thở ra một tiếng, lẩm bẩm, "Đúng vậy thật." Sự căng thẳng dần tan biến khỏi khuôn mặt anh.
Lần đầu anh biểu lộ những nét mặt dịu dàng.
Đến lượt Kagiura ngạc nhiên. Hirano như một chú mèo đã bắt đầu thân thiết với cậu.
“Này, em định xoa đầu anh đến bao giờ?”
Hirano vừa nhắc, cậu đã vội vàng rút tay lại. Đến tận khi Hirano đi tắm, cậu vẫn nằm trên giường, nhớ đến cảm giác thoải mái như thế nào khi vuốt ve mái tóc vàng đó.
Hai mươi phút sau, Hirano quay lại từ phòng tắm, rũ bỏ mồ hôi và vẻ u ám của mình.
Anh ngồi vào bàn, lôi ra tấm sơ đồ trường học và nói.
“Anh sẽ cố gắng xử lý xong vụ này trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.”
Tâm trạng của anh đã ổn định trở lại, với vẻ hăng hái thường ngày. Hirano kể mình đã đến thảo luận với Hanzawa về kế hoạch thực hiện. Điều nên làm lúc này là kiểm tra khu vực mà các thủ phạm đã đi qua, hỏi các câu lạc bộ, nhóm thường sử dụng khu vực đó vào thời điểm xảy ra vụ việc để lấy lời khai nhân chứng. Ban đầu có thể không ai chú ý, nhưng khi được hỏi đến việc liệu có thấy ai hành động kỳ lạ hay không, biết đâu vài người có thể nhớ ra điều gì đó.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Hanzawa và lực lượng tập thể của toàn bộ Ban kỷ luật, họ cũng tìm ra được thủ phạm trước kỳ nghỉ.
Nhà trường quyết định áp dụng các biện pháp kỷ luật đối với những học sinh này vì hành vi ác ý và vì đây không phải lần đầu chúng vi phạm.
Đúng như Hirano tuyên bố, vừa kịp trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Sau khi trò chuyện với một đàn anh trong ký túc xá, Kagiura trở về phòng thì thấy Hirano đã tắt hết đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Hiếm khi anh không học bài hay đọc sách mà đi ngủ sớm như vậy.
Kagiura cũng làm theo và nhẹ nhàng lên giường.
Học kỳ đầu sẽ kết thúc vào ngày mai, ngày kia là lễ bế mạc. Vì câu lạc bộ bóng rổ đang bận tập luyện cho trận đấu diễn ra cuối tuần này nên cậu không có nhiều cơ hội gặp Hirano, còn anh sẽ sớm trở về nhà cho đến kỳ học mới.
Khi ý thức được điều này, cậu cảm thấy nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác này.
Tính cách khó gần của anh ban đầu khiến cậu hơi lo lắng. Nhưng chỉ là ban đầu thôi.
Khi anh di chuyển đôi dép ra cho cậu, khi anh giúp cậu ăn ớt – Kagiura thực sự cảm động bởi sự tử tế mà Hirano đã dành cho mình trong suốt những ngày qua.
Ở bên Hirano, cảm giác thoải mái hơn cả khi ở cùng một người thân trong gia đình.
“Này, Hirano-san.”
“Hm?”
���Sau lễ bế giảng là anh về nhà luôn, đúng không?”
“Ừm, theo kế hoạch là vậy. Em vẫn ở đến hết tuần sau có phải không? Vì mấy trận đấu tập?”
“Vâng. Tuần này em còn có lớp phụ đạo nữa.”
“Em định tham gia lớp phụ đạo à? Vậy thì tốt.”
Nói thật thì cậu cũng đã phân vân dữ lắm.
Điểm của cậu có thể nói là khá tệ, nhưng cậu đã có một cú lật ngược ngoạn mục vào cuối kỳ vừa rồi và không bị bắt buộc phải đi học phụ đạo.
Đương nhiên đi học thì sẽ tốt hơn nhưng vì phải hoạt động câu lạc bộ, cậu vẫn có thể xin miễn.
Sau khi cân nhắc mọi thứ, cậu vẫn quyết định sẽ tham gia. Vì cậu nhận thấy việc cứ tìm lý do trì hoãn sẽ hình thành cho cậu một thói quen không tốt cũng như thái độ vô trách nhiệm ‘mình không cần làm nếu mình không muốn’.
Cho đến bây giờ, cậu luôn tiếp thu những gì Hirano dạy và cậu không muốn khiến anh thất vọng… Đó cũng là một trong những lý do.
“Vì có vẻ như họ cũng sẽ dạy làm mấy bài tập hè. Chắc anh chưa từng phải tham gia lớp học phụ đạo nào đâu hả?”
“Này, anh thực sự nghiêm túc với chuyện học hành đấy.”
“Em cũng sẽ thế…”
“Haha, Kagi-kun, em cũng cải thiện đáng kể rồi đấy chứ, kỳ hai tiếp tục phát huy là được.”
“Ừm… Hirano-san…”
Có phải cậu định nói gì kỳ quặc đâu, nhưng không hiểu sao tim cậu lại đánh trống và tay cậu siết chặt trên giường.
“Hirano-san, anh có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa? Vào khoảng cuối tháng bảy, hoặc đầu tháng tám.”
Giọng cậu ngập ngừng, như thể đang thú nhận làm điều gì sai trái.
“Không có dự định cụ thể nào cả. Tại sao?”
“Anh nghĩ sao về việc cùng em về quê?”
“Hả? Ý em là… cùng về nhà của em hả?”
Giọng Hirano mang chút thắc mắc, chậm rãi và nhuốm vẻ buồn ngủ.
Anh không từ chối, nên Kagiura vẫn còn hy vọng.
“Vâng.”
“...Nhưng mà nhà em đâu phải ở vùng quê hay gì đâu hả?”
Nhà của Hirano và Kagiura đều ở cùng một tỉnh, và hơn nữa chúng đều ở gần ga tàu. Nếu không tính quãng đường từ ga tàu về nhà thì chỉ cần ngồi 30 phút là đến nơi. Họ đều đã quen thuộc với khu vực đó.
“Không phải nhà ba mẹ em, mà là nhà ông bà em… anh không ngại chứ? Ngôi nhà cực kỳ rộng và có hàng tá phòng nên sẽ không chật lắm đâu. Đằng nào thì những anh chị họ hàng khác cũng sẽ dẫn theo bạn bè về chơi, nên anh sẽ không cảm thấy lạc lõng hay gì đâu.”
Cậu cố nói để thuyết phục Hirano, nhưng tất cả đều là sự thật. Anh họ của cậu ở đại học thường dẫn bạn học về, và những người họ hàng ở xa cũng sẽ mang con cháu theo, nên trong kỳ nghỉ hè, nhà ông bà cậu thường đón tiếp rất nhiều khách.
“... Em định đi ngày mấy vậy, Kagi-kun?”
“Em định bắt xe buýt đêm ngày 30, đến nơi vào sáng ngày hôm sau rồi ở lại khoảng hai hoặc ba ngày.”
Năm ngoái khi đi cùng gia đình, họ thường ở lại lâu hơn một chút. Nhưng để Hirano đi cùng, cậu cảm thấy khoảng thời gian như vậy sẽ dễ chấp nhận hơn.
Cậu không muốn thay đổi lịch trình nếu có thể.
Có một lý do khiến cậu nhất định phải đi vào thời điểm này.
Nếu Hirano có kế hoạch nào khác vào khoảng thời gian này, Kagiura đành phải từ bỏ, nhưng—
“Nếu gia đình em không phiền thì ổn thôi. Lúc đó anh cũng không có lớp học hè nào.”
Khoảnh khắc cậu nhận ra là Hirano đã đồng ý, Kagiura ngồi bật dậy, với lấy điện thoại di động đang sạc trên bàn.
“Đừng nói là em gọi cho họ ngay bây giờ nhé?”
“Ơ… không được ạ?”
“Đương nhiên là không, để mai hãy gọi. Đã đến giờ giới nghiêm rồi, không được sử dụng điện thoại di động hay cái gì hết.”
Bản thân Hirano cũng không thường nghiêm túc tuân thủ quy định này, nên Kagiura lập tức hiểu anh nói như vậy chỉ để kiếm cớ.
“Vânggg. Chúc ngủ ngon, Hirano-san.”
“Ừ. Ngủ ngon, Kagi-kun.”
Tumblr media
Với một tiếng click, đèn trong phòng đều tắt.
Khi mọi thứ chìm vào bóng tối, làn sóng hồi hộp và phấn khởi đến không thể tin nổi mới dần dịu lại, trước khi chúng kịp lắng xuống, Kagiura đã chìm vào giấc ngủ.
*****
Vào hôm kỳ nghỉ hè bắt đầu, cậu phải trải qua đêm đầu tiên ở ký túc xá một mình.
Căn phòng đôi trở nên quá rộng cho một mình cậu.
Nhờ Hirano đã dọn dẹp kỹ càng trước khi đi, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng có vẻ khác khi cậu mở cửa bước vào.
Thực tế, chỉ riêng việc Hirano, người luôn có mặt trong phòng trước cậu, không còn ở đây nữa, mọi thứ từ không khí đến mùi hương trong phòng dường như đều thay đổi.
“Nhà chính là những người sống trong đó, nên khi họ đi mất, nhà cũng không còn cảm giác là nhà”, hay cái gì đại loại thế mà cậu đã từng đọc được.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao ngôi nhà của ông bà được xây rất nhiều phòng phụ, vì họ muốn tận hưởng không khí náo nhiệt khi có nhiều người.
Kagiura vẫn chưa giải thích được cảm xúc này là gì, nhưng cậu cảm giác bản thân đã dần hiểu được ý nghĩa của việc xây dựng một gia đình cho riêng mình.
“...Sẽ trở nên trống trải nếu thiếu mất ai đó.”
“Và được bên cạnh ai đó tốt hơn là chỉ có một mình.”
******
Sau khi nói chuyện với ba mẹ và ông bà, cậu đã được vui vẻ cho phép mang bạn ở trường về cùng.
Cậu chỉ mới thông báo về chuyện đó qua tin nhắn cho Hirano, nhưng có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt để nói chuyện trực tiếp.
Tối hôm đó, trong thời gian mà học sinh vẫn được sử dụng điện thoại, cậu tranh thủ thời gian gọi điện cho Hirano.
“À Hirano-san, với lại gia đình em bảo rằng bạn cùng phòng của em cũng là người thân thiết nên anh có thể ở đó 1 tuần thậm chí là 2 tuần cũng được.”
“Thế thì lâu quá. Mà ‘cũng là người thân thiết’ là sao nữa?”
“Cái đó không quan trọng… Nhưng mà thực tế cũng có nhiều người ở lại đến một tuần thật mà.”
“Cám ơn em, nhưng một tuần thì lâu quá.”
Tiếng cười của Hirano qua điện thoại nghe trầm hơn bình thường. Âm thanh khàn khàn đó làm tim Kagiura nhảy một chút, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng này.
“Mấy bài tập hè có nhiều lắm không?”
“Hm, hôm nay anh vừa làm xong, nên cũng không nhiều lắm. Em thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Câu lạc bộ thì đương nhiên vẫn ổn. Nhưng mà dạo này trời nóng quá, em chỉ muốn đi bơi thôi."
“Không phải, ý anh là mấy lớp học phụ đạo kìa. Vẫn đi học và làm bài tập đầy đủ đấy chứ?"
“Em vẫn đang làm đây…  ngày nào giáo viên cũng giao một đống bài tập khác nhau và còn thường xuyên kiểm tra, không làm là chết chắc."
Giáo viên phụ trách lớp phụ đạo khẳng định những ai nói rằng mình ‘không thể học’ chỉ đơn giản là do không quen với việc phải tập trung học chứ chẳng liên quan gì tới khả năng tiếp thu hết.
Kagiura phải công nhận nói như vậy cũng không sai. Dù sao thì hầu hết thời gian ngồi vào bàn học cậu phát hiện mình chỉ mơ màng nhìn theo bóng lưng của Hirano mà thôi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của Hirano, hẳn cậu sẽ nghĩ những thứ đại loại như ‘chúng ta không giống nhau’, nhưng nhờ anh, cậu có thể nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và một người luôn cố gắng mỗi ngày.
“Đối với học sinh năm đầu như vậy là tốt nhất. Thà nỗ lực ngay từ đầu còn hơn là đợi nước đến chân mới nhảy.”
Cậu vẫn nghi ngờ về việc có đúng là bản thân chăm chỉ hơn thì sẽ được điểm số cao hơn không, nhưng Hirano, người luôn phải vật lộn với những môn học khó hơn cậu gấp mấy lần, đang cố chia sẻ cho cậu chút động lực, thì chẳng có lý do gì để không cố gắng cả.
“...Vâng, em sẽ cố gắng. Nhưng mà, anh biết sao không…”
Giọng Kagiura vốn đã hạ xuống để không vang ra hành lang, giờ lại càng thấp hơn.
“Nhưng mà sao?”
"Phòng mình trông trống trải lắm khi không có anh ở đây."
Khi tiếng cười khẽ của Hirano vang lên, Kagiura nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ngưa ngứa như hơi thở của anh đang lướt qua tai.
“Chắc là em mệt rồi. Đi ngủ thôi.”
Cậu muốn phản đối rằng cậu không còn ở độ tuổi mà buồn ngủ khiến mình hay làm nũng nữa, nhưng khi nghe Hirano nhắc, cơn mỏi mệt cũng theo đó mà đến.
“Mình muốn ngủ như thế này, không cần phải cúp máy.”
Dù biết là không thể, cậu suýt nữa đã thốt ra.
“Mình muốn sớm gặp anh ấy.”
2 notes · View notes
namvuitinh · 2 months ago
Text
"Nếu có một công thức bí mật để được biết đến hay trở nên nổi tiếng, tôi sẽ đưa nó cho bạn. Nhưng chỉ có một công thức không quá bí mật mà tôi biết Đó là làm việc tốt và chia sẻ nó với mọi người."
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Tôi đang viết những dòng này với cái chân đang bại liệt: Dạo gần đây tôi đã không rời khỏi nhà trong suốt 1 tuần liền, là lần đầu tiên kể từ đợt dịch, việc ngồi không 1 chỗ suốt làm chân tôi hay bị tê dại, tôi chợt nghĩ nó có phải là thoái hóa giống loài Kỳ Giông hang động không. Chân của tôi sắp teo hết cả rồi. Nếu như vậy thì tôi sẽ không thể nào nhảy hit hop cho bạn coi được. Huhu (thực ra khi full chức năng cũng không biết nhảy =)) ) .
Để tránh sự việc đau thương trên, tôi quyết hôm nay để chó dắt đi dạo, và vì cũng khá lâu rồi chó mới dắt tôi đi dạo nên lần này tôi đã sẵn sàng tâm lí để chạy đua với nó. Hì hục suốt 40 phút chạy, đôi tê dại của tôi rất hay đã biến mất và trở thành đôi chân bại liệt, tôi có thể bỏ cuộc nhưng chó của tôi thì không. Nó kéo tôi lê lết đi bộ thêm khoảng 30 phút nữa, nhìn có vẻ thê thảm nhưng thực ra đây là kiểu thời gian tôi cực kì thích, làm một cái gì đó cực kì mệt mỏi sau đó cho phép mình nghỉ xả hơi. (toàn làm 10 nghỉ 50 là nhiều =))) )
Vừa đi vừa chụp ảnh linh tinh, tôi phát hiện ra một xe máy bất thường đang chạy về phía mình. Oh right một bà cô trung niên đang đi đâu đó, phía sau xe là bao gạo đang đổ dọc đường. Tôi đã không thể bỏ lỡ cơ hội trở thành người tốt. Ngay lập tức, tôi kêu cô ấy lại để nhắc điều đó. Thế là tôi có 1 trận cười toe toét vì trông họ còn thảm hơn cả mình. Tôi an ủi cô ấy là rất may mắn khi gặp được tôi vì còn tới nửa bao gạo. Vài đoạn hội thoại ngắn khác, sau khi giúp cổ cột lại bao cho chắc chắn, tôi tiếp tục hành trình về nhà của mình. Với thể chất đi xuống nhưng tâm trạng cực kì vui vẻ.
Tả phong cảnh: Đi trên đường về, trời cũng chập tối và có màu ráng chiều rồi. Tầm mắt của tôi quét qua là hàng ngàn con muỗi đang bay trên bầu trời, aiz, thật ganh tỵ nó còn nhiều hơn số tóc trên đầu tôi nữa. Lũ chuột ở đâu cũng lũ lượt kéo đến, chạy qua chạy lại 2 bên đường làm con Bi của tôi cuốn quýt cả lên, nó rất thích bắt chuột, nhưng tôi đã không còn sức để chạy theo nó nữa rồi. Đi từ từ về nhà, tôi thấy khá là buồn cười với lũ chuột, vì có vài con sau khi nhìn thấy tôi thì tự nhiên đứng gượng lại, yên bất động. Chắc bọn chúng nghĩ àaa chỉ cần đứng yên là sẽ không ai thấy =)). Thế là tôi chụp lại được 1 tấm 1 con chuột đang đúng yên sững sờ chờ đợi tôi đi qua không thể dễ hơn =)).
Tumblr media
P/s: Tôi cảm thấy gần đây tôi không còn nhiều người để nghe tôi kể chuyện nữa nên tôi sẽ lên đây nhiều hơn. Hehe. Tôi đang tự giới hạn mình hay là đây là hành trình viết blog để trở nên nổi tiếng khắp năm châu. Hhmmm, cứ nghĩ vậy thì có lẽ sẽ thành thôi. - Câu nói của ngày hôm nay: "Nếu còn nghĩ thì có lẽ". Yeah Manifest đó bạn =))
youtube
5 notes · View notes
baosam1399 · 2 years ago
Text
〔Bài dịch số 1032〕 ngày 6.03.2023 :
Tumblr media
Câu chuyện số 2 : Con người không chỉ sống một tại một thời điểm, con người sống liên tục và thăng trầm.
Ngày 30 tháng 5 năm 2019, tài khoản tiktok của tôi tên “Phương Kỳ KiKi” lần đầu tiên đạt được thành tích vượt 2 triệu lượt like. Tiêu đề tôi đặt cho video là 《Một câu chuyện lội ngược dòng》 . Bởi vì đoạn video này, tôi thu hút về được hơn 1 triệu người theo dõi.
Khái quát vài câu nói trong video : “Vì muốn thi vào Bắc Kinh, sau đợt thi cao khảo đầu tiên, tôi lựa chọn thi lại. Năm thứ hai, tôi tham gia thi nghệ thuật và đạt được thành tích xếp thứ 7 chuyên ngành đạo diễn của Trung Truyền, nhưng lại vì môn văn hoá phát huy thất thường mà trượt vòng bảng, chỉ đỗ vào khoa biên đạo của ba học viện khác. Khi ấy, bạn bè bên cạnh đều nói với tôi rằng, chấp nhận số mệnh đi Phương Kỳ, nhưng tôi không hề.”
Tôi dùng 20 giây 93 chữ để khái quát ra khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh của bản thân, nhưng đại khái chỉ có bản thân tôi biết rằng, những tháng ngày sau 20 giây ấy , khó vượt qua thế nào.
Nhất là khoảng thời gian phải học lại ấy. Khi đó, những người thân thuộc đều đã tiến bước về các trường học thuộc về bản thân, ôm ấp một cuộc đời hoàn toàn mới của mỗi người, chỉ có một mình tôi bị tụt lại quê nhà thân thương, không thể nào không bước vào một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, bước vào một lớp học không có ai thân quen. Thân là một người vừa trượt kì cao khảo, dư vị của lớp học mới không hề dễ thở. Khi đó, gần như không có bạn học nào muốn chủ động nói chuyện với tôi, thầy cô giáo cũng không có đủ sức lực để để ý tới mỗi một học sinh. Hoàn cảnh rơi vào tình thế vừa áp lực vừa cô độc. Có một lần, tôi thi được điểm rất thấp môn vật lý, là người ngồi ở hàng cuối cùng, tôi bày tệp đề thi ra trước mặt, nhìn vào hai thanh gạch ngang dưới điểm số và lực bút xuyên qua mặt sau của tờ giấy, dáng vẻ tức giận của thầy giáo dường như hiện ra ngay trước mắt . Bạn cùng bàn đang nhẩm tính một câu bị tính sai, khiến cho bài thi không đạt được điểm tuyệt đối mà ảo não, sau khi phát ra một tràng những tiếng trách móc, ánh mắt của cô ấy dừng lại trên bài thi của tôi. Tôi còn chưa kịp giấu bài thi đi, cô ấy đã trèo sang bên tôi mà nói : “Thật ra có những khi em cũng ngưỡng mộ chị lắm”
“Ngưỡng mộ chị ư?”
“Đúng thế, chị xem những người thiếu một điểm là đạt yêu cầu ấy, sẽ cảm thấy cực kì cực kì tiếc nuối, nhưng chị lại không có kiểu phiền não này, cũng không cần vì phát huy không tốt mà lo âu, áp lực tâm lý không lớn, tốt biết bao!”
Khi ánh mắt chân thành của cô ấy rơi xuống tầm mắt tôi mấy giây, khiến tôi gần như tin tưởng rằng lời nói của cô ấy là xuất phát tự tận đáy lòng. Nhưng tôi biết, thực ra vào năm đặc biệt ấy, trong lòng thầy cô và các bạn học biết rõ đối với người có thành tích kém đã buông bỏ tư cách thi như tôi, người có thành tích kém chỉ có thể can tâm tình nguyện làm một diễn viên quần chúng ---- cho dù trong giờ học tôi có cố gắng mở to cặp mặt để nhìn thầy cô thế nào, nghiêm túc chép đầy cả một quyển vở những lời thầy cô dạy ra sao; dẫu cho đêm tối tôi lật vở vật lý ra, nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không ra cách giải, vừa mắng bản thân ngu ngốc vừa khóc; dẫu cho tôi có cố gắng thế nào để muốn họ nghe thấy, trong thâm tâm tôi không ngừng gào thét câu nói : “Xin đừng bỏ tôi lại.”
Thầy cô vẫn sẽ chỉ thở một hơi thật dài khi tới lượt tôi trả bài và phải đối mặt với ngàn vạn câu hỏi của tôi, rồi nói một câu : “Thôi, bạn tiếp theo.”
Sự từng trải khi bị bỏ rơi, bị cười nhạo, bị đào thải, sao có thể chỉ tới một lần chứ?
Sau khi tới Bắc Kinh chưa lâu, tôi có được cơ hội thử sức làm MC cho một chương trình về nấu ăn. Tiết mục này không chỉ được phát sóng trên nền tảng chương trình truyền hình, mà người dẫn cũng sẽ được trả lương. Đối với một người đã lâu không có thu nhập như tôi mà nói, đây quả thực được xem là một ngọn cỏ cứu mạng. Buổi tối trước ngày thử giọng ấy, nhóm chương trình thông báo gấp là tự mình phải chuẩn bị một chiếc tạp dề, lúc đó là sắp 8h tối, đa số các cửa tiệm đều chuẩn bị đóng cửa, nếu mua trên mạng cũng chưa chắc đã ship đến kịp. Thế là tôi vội vàng lao ra ngoài, cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc tạp dề có ren màu xanh trước một cửa hàng tổng hợp lớn đang sắp sửa đóng cửa, khi vô thức nhìn vào mác treo --- giá 429 tệ, mệnh giá này đã được tôi khắc sâu vào não bộ cả đời này. Vì không để ảnh hưởng tới buổi thử giọng thứ hai, tôi cắn răng rồi mua về. Sau khi cửa hàng tổng hợp ấy đóng cửa, một mình tôi đứng ở trên đường, nhìn chiếc tạp dề đắt đỏ nhẹ tênh được đựng trong túi giấy, càng nhìn càng đau lòng. Tôi không nỡ bắt xe, cứ vậy rồi đi bộ về nhà. Trên đường về nhà, tôi vẫn thầm tự vấn : Không sao hết, nếu thử giọng thành công, chút tiền này có đáng là gì.
Tới hôm nay tôi vẫn không sao quên được tâm trạng vừa kích động lại căng thẳng trong buổi thử giọng thứ hai. Sau khi kết thúc, nhà sản xuất nói với tôi là có thể về nhà trước đợi kết quả. Thấp thỏm không yên đợi suốt mấy ngày vẫn không có tin tức gì, cho tới một ngày đột nhiên có một nhân viên gọi tới cho tôi, trước khi điện thoại thông, tôi phảng phất như nghe được tiếng tim cứ thình thịch thình thịch của mình đập trong lồng ngực. Đầu kia điện thoại nói : “Tiểu Kỳ, báo cho cô một tin vui, cô được chọn rồi. Ngày mai cầm chứng minh thư qua đây nhé, chúng ta kí hợp đồng. Một năm 50 vạn tệ.”
Tôi điên cuồng cố gắng kiềm chế tâm trạng đang kích động của mình lại, cầm điện thoại ngập ngừng hồi lâu, nói rất nhiều câu cảm ơn, hỏi rất nhiều câu “có thật không?”. Sau khi nhận được đáp án xác nhận, tôi cúp điện thoại, sau đó tôi nhanh chóng gọi điện cho mẹ, tôi nói : “Mẹ, buổi thử giọng ấy của con thành công rồi! Mẹ đoán xem 1 năm bao nhiêu tiền? 50 vạn tệ đấy.”
Đầu điện thoại bên kia mẹ còn kích động hơn cả tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhớ ra có rất nhiều phần chi tiết của chương trình vẫn chưa kịp hỏi, thế là gọi điện lại để xác nhận thời gian và địa điểm cho cuộc gặp mặt lần hai, chẳng ngờ là đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sặc sụa. Anh ta nói : “Hahaha, cô quên hôm nay là Cá tháng tư à? Không phải cô thực sự nghĩ là mình có thể kiếm được 50 vạn tệ đấy chứ? Cá tháng tư vui vẻ nhé.”
Tôi chưa từng muốn mình phải sắm vai một người đức độ, tôi buộc phải thừa nhận là kiểu “đùa cợt” này tổn thương tới tôi tới mức nào, thậm chí sau nhiều năm nghĩ lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu khi ấy. Sự khó chịu khi ấy gọi là : Tại sao cho tôi hy vọng rồi lại mang tôi ra làm trò đùa?
Sau cùng, tôi không hề được chương trình ấy nhận vào. Cuộc điện thoại đùa vui trong ngày Cá tháng tư ấy càng khiến giấc mơ hoang vắng chơi vơi hơn.
Đối với người hiếu thắng như tôi mà nói, năm phải học lại ấy, là năm tôi thảm hại, nhếch nhác và bất lực nhất. Ngày mùng 1 tháng 4 của nhiều năm trước cũng trở thành một trong những ngày Cá tháng tư mà tôi căm ghét nhất.
Những việc đã trải qua này lưu lại trong tôi một nỗi đau khắc cốt, nhưng hiện tại khi tôi nghĩ lại những việc này, cảm giác lo lắng bất an đã sớm muộn không còn. Sở dĩ hiện tại có thể nhẹ nhàng mà miêu tả được những nỗi khó chịu ấy, là bởi vì tôi hiểu ra rằng : Cuộc sống có rất nhiều những thời khắc trầm bổng, chẳng ai có thể một đời thuận buồm xuôi gió, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận những nốt thăng trầm ập tới trong cuộc đời mình, từ niềm vui khi ở trên đỉnh núi hay tới sự mất mát khi ở đáy vực sâu. Đây, âu cũng là một bài học bắt buộc trên đường đời.
Trong cuộc đời, ta bị bỏ lại, ta bị lựa chọn, ta bị hiểu lầm mà mang tới những thời khắc không cam chịu, những chuyện này xảy ra rất nhiều. Khi ta trải qua những chuyện này, tôi phát hiện ra rằng, thay vì mù quáng chìm đắm trong nỗi buồn, chi bằng hướng suy nghĩ của mình hãy rộng ra một chút, rằng làm sao mới có thể làm ra một tác phẩm khiến người khác công nhận, khẳng định? Khi ta rời khỏi một môi trường mình không được công nhận, liệu ta có thể phát triển tốt hơn, thậm chí càng hào hoa hơn không? Khi phải lựa chọn giữa hai đáp án, phải làm sao mới có thể khiến cho mình trở thành người không thể thay thế ấy?
Bài thi vật lý thấp điểm của 10 năm trước, nỗi thất bại và cô độc gặp phải trong kì thi cao khảo, không hề đóng lại cuộc sống của tôi, không hề có nghĩa là tôi chỉ có thể thất bại bất lực, tôi vẫn luôn có thể lại một lần nữa ưỡn ngực thẳng lưng, đi tiếp nhận một tương lai mới. Tương lai tất nhiên vẫn sẽ gặp phải trùng trùng hiểm nguy, nhưng cái đáng để vui vẻ chính là, tôi đã chuẩn bị tốt cho việc nghênh đón thử thách.
Trở thành người “không được chọn” trong mấy năm trước, trở thành trò đùa trong ngày Cá tháng tư không đồng nghĩa với việc tôi chính là trò cười, tôi của ngày hôm qua còn bị so sánh mức lương chưa tới 50 vạn, không đồng nghĩa là tôi của hôm nay không thể tạo ra giá trị cao hơn. Tôi vẫn luôn có thể bắt đầu chọn lựa hướng đi, đi thu nhận ánh sáng thuộc về bản thân.
Hôm nay, với tư cách là một blogger du lịch được mọi người biết đến thông qua các nền tảng công cộng, tôi đối mặt với nhiều những chất vấn hơn nữa. Rất hổ thẹn, tôi vẫn chưa thể trở thành một người bất khả xâm phạm, dao chẻ súng bắn không chết. Trong những lời châm chọc và thảo luận của người ngoài, tôi cũng đã hoài nghi bản thân vô số lần, thậm chí bi quan tới mức muốn từ bỏ. Nhưng mỗi khi tâm thế không an lọt xuống hố sâu, tôi lại nghĩ tới một đoạn phim trong bộ phim《Trường An Mười Hai Canh Giờ》, Nguyên Tại đã từng nói một câu như thế này khi ngồi trong ngục :
Đứng tại nơi cao nhìn vực thẳm, rơi vào vực thẳm biết trèo lên. Con người không chỉ sống một thời điểm, con người sống liên tục nốt thăng nốt trầm.
Cùng nỗ lực, cùng cố gắng, nhé.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
Câu chuyện trích từ sách Hy Vọng Là, Cậu Hãy Luôn Yêu Thương Bản Thân - Phương Kỳ
60 notes · View notes
mekongmed · 7 months ago
Text
Danh sách các công ty sản xuất máy đốt sóng cao tần RFA
1. Medtronic (Hoa Kỳ):
Là một trong những hãng sản xuất thiết bị y tế hàng đầu thế giới. Medtronic cung cấp nhiều dòng máy RFA tiên tiến, được sử dụng rộng rãi trong điều trị các loại khối u khác nhau.
Ưu điểm: Máy RFA của Medtronic có độ chính xác cao, hiệu quả điều trị cao và được trang bị nhiều tính năng an toàn cho bệnh nhân.
2. Boston Scientific (Hoa Kỳ):
Cũng là một hãng sản xuất thiết bị y tế lớn của Hoa Kỳ. Boston Scientific cung cấp các dòng máy RFA đa dạng, phù hợp với nhiều nhu cầu điều trị khác nhau.
Ưu điểm: Máy RFA của Boston Scientific có thiết kế nhỏ gọn, dễ sử dụng và cho phép thao tác điều trị chính xác.
3. LeMaitre Vascular (Hoa Kỳ):
Chuyên về sản xuất các thiết bị y tế cho lĩnh vực tim mạch và mạch máu. LeMaitre Vascular cung cấp các dòng máy RFA được ứng dụng hiệu quả trong điều trị suy giãn tĩnh mạch.
Ưu điểm: Máy RFA của LeMaitre Vascular có hiệu quả cao trong điều trị suy giãn tĩnh mạch, ít xâm lấn và thời gian hồi phục nhanh chóng.
4. AngioDynamics (Hoa Kỳ):
Cung cấp nhiều dòng máy RFA đa dạng, phù hợp với điều trị các loại khối u khác nhau. AngioDynamics là một lựa chọn uy tín cho các bệnh viện và phòng khám.
Ưu điểm: Máy RFA của AngioDynamics có giá thành cạnh tranh và được trang bị nhiều tính năng hiện đại.
5. Olympus (Nhật Bản):
Là nhà sản xuất nổi tiếng với các thiết bị y tế nội soi. Olympus cũng cung cấp các dòng máy RFA chất lượng cao, được ứng dụng hiệu quả trong điều trị các bệnh lý gan, thận,…
Ưu điểm: Máy RFA của Olympus có độ chính xác cao, hiệu quả điều trị cao và được tích hợp nhiều công nghệ tiên tiến.
6. Emcision (Hoa Kỳ):
Chuyên về sản xuất các thiết bị y tế cho lĩnh vực điều trị u xơ tử cung. Emcision cung cấp hệ thống RFA Focal Microwave Ablation (MFA) độc đáo, mang lại hiệu quả cao và ít xâm lấn.
Ưu điểm: Hệ thống MFA của Emcision giúp bảo tồn tử cung cho phụ nữ muốn sinh con, thời gian điều trị ngắn và ít biến chứng.
7. RF Medical (Hàn Quốc):
RF Medical Co., Ltd. là một công ty chuyên sản xuất và kinh doanh thiết bị y tế. Họ tập trung vào các thiết bị y tế tần số cao được sử dụng để điều trị ung thư. Công ty được thành lập vào năm 2003 và có trụ sở chính tại Hàn Quốc. Sản phẩm của họ được bán ở hơn 60 quốc gia trên thế giới.
Lịch sử thành lập: 2003
Trụ sở chính: Hàn Quốc
Sản phẩm: Thiết bị y tế tần số cao cho điều trị ung thư
Thị trường: Hơn 60 quốc gia trên thế giới
Công ty RF Medical Co., Ltd. cung cấp nhiều loại thiết bị y tế tần số cao khác nhau, bao gồm:
Hệ thống đốt sóng cao tần (RFA)
Hệ thống vi sóng (MW)
Hệ thống điện dung cao (CC)
4 notes · View notes
noithatnamcuong · 1 year ago
Text
Gỗ Thông trong Nghệ Thuật Nội Thất: Bàn Trà Như Ngọn Cờ Của Phong Cách Tinh Khôi
Tumblr media
Trong thế giới của nghệ thuật nội thất, gỗ thông đang trở thành nguồn cảm hứng không ngừng cho những kiệt tác đẳng cấp và tinh tế. Trong bài viết này, chúng ta sẽ tập trung khám phá sức mạnh của gỗ thông qua một chiếc bàn trà, không chỉ là một sản phẩm, mà còn là ngọn cờ của phong cách tinh khôi.
Vẻ Đẹp Tự Nhiên: Gỗ thông tự nhiên mang đến vẻ đẹp ấn tượng với đường vân mảnh, màu sắc ấm áp và đồng đều. Những đặc tính tự nhiên này tạo nên bản sắc riêng, làm cho chiếc bàn trà trở thành một tác phẩm nghệ thuật sống động và tinh tế.
Kết Cấu Đa Dạng: Gỗ thông không chỉ đẹp mà còn linh hoạt về kết cấu, từ đồng đều và mịn màng đến đậm đặc và có độ nổi bật. Những đặc điểm này cho phép nhà thiết kế tạo ra những bàn trà với hình dạng và kiểu dáng đa dạng, phục vụ nhu cầu và phong cách khác nhau.
Sự Bền Bỉ và Ổn Định: Gỗ thông nổi tiếng với độ bền và ổn định cao, làm cho chiếc bàn trà trở nên lâu bền và thích hợp cho việc sử dụng hàng ngày. Sự chắc chắn của gỗ thông càng làm tăng thêm giá trị của nó trong nghệ thuật nội thất.
Tích Hợp Với Mọi Phong Cách: Khả năng tích hợp với mọi phong cách là một trong những đặc tính tuyệt vời của gỗ thông. Cho dù bạn ưa chuộng phong cách hiện đại, truyền thống, hay vintage, chiếc bàn trà từ gỗ thông vẫn có thể hòa mình một cách tự nhiên và tinh tế.
Tinh Tế Trong Chi Tiết: Gỗ thông không chỉ là về bề mặt mịn màng, mà còn về sự tinh tế trong từng chi tiết. Những đường nét tinh xảo, các chi tiết chạm khắc hay cách xử lý tỉ mỉ trên bề mặt gỗ thông tạo ra sự sang trọng và đẳng cấp cho chiếc bàn trà.
Bảo Vệ Môi Trường: Sự lựa chọn gỗ thông không chỉ là sự chọn lựa về mỹ quan, mà còn là sự chăm sóc đối với môi trường. Gỗ thông là nguồn nguyên liệu tái tạo, đồng thời việc sử dụng nó trong nghệ thuật nội thất góp phần vào việc bảo vệ và duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái.
Với sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp tự nhiên, tính ổn định và tính tinh tế, chiếc bàn trà từ gỗ thông trở thành biểu tượng của phong cách tinh khôi trong nghệ thuật nội thất. Không chỉ là nơi để đặt đồ uống, nó còn là biểu tượng của sự tinh tế và lòng tôn trọng với vẻ đẹp tự nhiên.
Xem chi tiết tại: https://noithatnamcuong.vn/ban-tra-phong-cach-don-gian-hien-dai-bt0247/
Tham khảo thêm: https://noithatnamcuong.vn/
noithatnamcuongvn
HomeDecor
TrangTríNhà
InteriorDesign
ThiếtKếNộiThất
kientrucnamcuong
kientrucnamcuongvn
LivingRoomStyle
KhôngGianẤmCúng
FurnitureGoals
LivingRoomInspo
HomeStyle
PhongCáchNhà
HomeInteriors
NộiThấtNhàĐẹp
DesignInspiration
SángTạoThiếtKế
LivingRoomGoals
11 notes · View notes
baohothienbang2022 · 4 months ago
Text
Điểm danh các địa chỉ cung cấp trang thiết bị bảo hộ Uy Tín tại TPHCM
Đồ bảo hộ lao động, bao gồm quần áo, giày, mũ, dây an toàn, khẩu trang và kính bảo hộ, giúp bảo vệ người lao động khỏi rủi ro. Vì vậy, chọn sản phẩm chất lượng từ các cửa hàng uy tín là rất quan trọng.
Dưới đây là danh sách 10+ cửa hàng hàng đầu tại TPHCM cung cấp đồ bảo hộ lao động với giá cả hợp lý, giúp bạn dễ dàng tìm kiếm và lựa chọn sản phẩm phù hợp.
1. Bảo hộ lao động Việt Nam
Bảo Hộ Lao Động Việt Nam là lựa chọn hàng đầu tại TPHCM cho đồ bảo hộ chất lượng với giá cả hợp lý. Nơi đây được nhiều doanh nghiệp lớn tin tưởng nhờ sản phẩm ổn định và đội ngũ tư vấn chuyên nghiệp.
Sản phẩm chính:
Đồ bảo vệ đầu
Đồ bảo vệ mắt
Đồ bảo vệ mặt
Đồ bảo vệ tai
Đồ bảo vệ đường hô hấp
Găng tay bảo hộ
Trang phục bảo hộ
Đồng phục bếp nhà hàng
Trang phục an toàn
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: 18 Yersin, phường Nguyễn Thái Bình, Quận 1, TP. HCM
Hotline: 0969 136 780
Bảo Hộ Lao Động Việt Nam là điểm đến đáng tin cậy cho nhu cầu bảo hộ lao động của bạn.
2. Cửa Hàng bảo hộ Sang Hà
Cửa Hàng Sang Hà tự hào là một trong những địa chỉ hàng đầu cung cấp đồ bảo hộ lao động tại TP. Hồ Chí Minh và trên toàn quốc. Với dịch vụ tận tâm và chuyên nghiệp, Sang Hà đáp ứng nhu cầu đa dạng của khách hàng với nhiều loại sản phẩm cho các ngành nghề khác nhau.
Tại sao chọn Cửa Hàng Sang Hà?
Giao hàng đúng hẹn
Giá cả hợp lý với nhiều ưu đãi
Tư vấn miễn phí về đồ bảo hộ
Bảo hành sản phẩm lên đến 6 tháng
Đáp ứng mọi yêu cầu về sản phẩm
Chế độ thanh toán linh hoạt
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: Số 158 Đường Kênh 19/5, Phường Tây Thạnh, Quận Tân Phú, TP. HCM
Hotline: 093 4567 720
Website: bhldsangha.com
Cửa Hàng Sang Hà là lựa chọn lý tưởng cho nhu cầu bảo hộ lao động của bạn.
3. Cửa hàng bảo hộ Toàn Thắng
Cửa Hàng Bảo Hộ Toàn Thắng là địa chỉ uy tín chuyên sản xuất đồng phục và phân phối đồ bảo hộ lao động tại TP. Hồ Chí Minh. Với hơn 10 năm kinh nghiệm, cửa hàng đã khẳng định vị thế hàng đầu trong ngành, không ngừng nâng cao chất lượng sản phẩm và dịch vụ.
Tại sao chọn Bảo Hộ Toàn Thắng?
Sản phẩm chất lượng cao
Chuyên môn hóa trong sản xuất đồng phục và thiết bị bảo hộ
Cung cấp thông tin giá trị về quần áo bảo hộ
Xây dựng niềm tin và sự tín nhiệm từ khách hàng
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: 8/20A Đường 38, KP8, Hiệp Bình Chánh, TP. Thủ Đức
Hotline: (028) 5403 5176
Website: dongphuctoanthang.com
Cửa Hàng Toàn Thắng là lựa chọn lý tưởng cho nhu cầu bảo hộ lao động của bạn.
4. Bảo Hộ Thái Sơn
Bảo Hộ Thái Sơn hoạt động từ năm 1997, cung cấp sản phẩm bảo hộ chất lượng cao với giá cả phải chăng. Đội ngũ nhân viên trẻ trung và chuyên nghiệp luôn nỗ lực tối ưu hóa lợi ích cho khách hàng, mang lại sự yên tâm khi lựa chọn sản phẩm.
Sản phẩm nổi bật:
Quần áo bảo hộ lao động cho công nhân xây dựng
Găng tay bảo vệ an toàn
Giày bảo hộ chất lượng cao
Nút tai chống tiếng ồn
Khẩu trang bảo hộ
Mặt nạ hàn (khí và cơ khí)
Thiết bị phòng cháy chữa cháy
Dây thừng bảo đảm an toàn
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: 57 Đường TA13, Phường Thới An, Quận 12, TP. HCM
Hotline: 0905 679 001 – 0983 693 799
Website: baohothaison.com
Bảo Hộ Thái Sơn là lựa chọn đáng tin cậy cho nhu cầu bảo hộ lao động của bạn.
5. Cửa Hàng bảo hộ Thiên Bằng
Cửa Hàng Thiên Bằng là địa chỉ uy tín tại Sài Gòn chuyên cung cấp vật tư bảo hộ lao động với cơ sở sản xuất hiện đại. Là đại lý chính thức của nhiều thương hiệu nổi tiếng, cửa hàng cung cấp đa dạng sản phẩm bảo hộ chất lượng, đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Sản phẩm nổi bật:
Quần áo bảo hộ, áo phông đồng phục
Băng cảnh báo (cáp ngầm, an toàn)
Giày bảo hộ lao động
Mũ bảo hộ, mũ lưỡi trai, mũ kỹ sư
Kính bảo hộ
Găng tay bảo hộ
Dây an toàn, thang dây an toàn
Thiết bị phòng cháy chữa cháy và bình chữa cháy
Khẩu trang (vải, 3M) và mặt nạ phòng độc
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: Số 36, Đường M1, Bình Hưng Hòa, Quận Bình Tân, TP. HCM
Hotline: 0966 831 477
Website: www.thienbang.vn
Cửa Hàng Thiên Bằng là lựa chọn hàng đầu cho thiết bị bảo hộ chất lượng với giá hợp lý.
6. Cửa Hàng Bảo Hộ Xanh
Cửa Hàng Bảo Hộ Xanh, thuộc NETGROUP, là điểm đến tin cậy tại TP.HCM cho các sản phẩm bảo hộ lao động. Với đội ngũ nhân viên trẻ trung, sáng tạo và nhiệt tình, cửa hàng cam kết mang đến sự hài lòng cho khách hàng.
Sản phẩm chủ đạo:
Trang phục công nhân
Trang phục bảo vệ
Áo thun đồng phục
Giày bảo hộ
Nón bảo hộ
Găng tay bảo hộ
Quần áo bảo hộ
Khẩu trang bảo hộ
Áo phản quang
Tumblr media
Thông tin liên hệ:
Địa chỉ: Tòa nhà INNOVATION, 27E, Đường số 36, P. Hiệp Bình Chánh, Thủ Đức, TP.HCM
Hotline: (028) 6684 9666
Website: baohoxanh.com
3 notes · View notes
hieuartist · 4 months ago
Text
Tumblr media
Cuộc sống
Tìm thấy những xinh đẹp nhỏ bé từ những điều bình dị của cuộc sống này.
Và mình thử ghi ra những điều làm mình vui vẻ, hạnh phúc, những điều mình đã thử trải nghiệm trong nhiều năm qua:
1.Là thưởng thức một món ăn ngon, đồ uống một cách chậm rãi.
2.Là ngắm những giọt mưa bên khung cửa sổ
3.Là một ngày trăng sáng đi dạo và quan sát mặt trăng tròn to
4.Một buổi chiều mát đi dạo ngắm hoàng hôn xuống những đám mây màu vàng va cam, những hàng cây dần tối màu đi
5.Cắm một bình hoa, pha một ly trà
6.Là nấu những món mình thích
7.Chăm sóc bản thân
8.Là niềm vui khi hoàn thành một công việc, về đúng giờ
9.Là thưởng thức một cuối tuần bên gia đình, người thân
10.Tắm biển
11.Bơi ở hồ bơi chung cư, ở nhiều hồ bơi khách sạn, resort khác nhau
12.Vẽ tranh
13.Chèo SUP, chèo thuyền, đi Cano
14.Đi cafe đi ăn một mình và tận hưởng khoảng thời gian một mình đó
15.Hát và học hát những bài mới
16.Xem phim Netflix
17.Có một giấc ngủ ngon sau nhiều giờ làm việc căng thẳng
18.Ngồi trên máy bay và ngắm mây ngoài cửa sổ
19.Leo núi và thức dậy trên đỉnh núi
20.Đi trecking, trời nắng và mưa bão, xuyên rừng và xuyên những cánh đồng cỏ, suối và những đồi trọc
21.Làm gốm
22.Chơi zipline
23.Đi xe lửa ngắm cảnh
24.Đạp xe 50km
25.Mua những thứ mình thích, cảm giác được lựa chọn và khi nhận hàng
26.Trượt patin
27.Đá banh
28.Bóng bàn
29.Tập gym
30.Học võ, boxing
31.Học yoga
32.Đi bộ quanh nơi mình ở và khám phá những quán mới
33.Thử đổi nhiều kiểu tóc khác nhau
34.Đi du lịch nhiều nơi, những nơi khác nhau có nhiều trải nghiệm đi lại, ăn uống, vui chơi, nhiều vô số, phong phú (Như thả đèn trời ở Chiang Mai, đi bộ cầu kính ở Trung Quốc, đến ngôi đền ở Siem Riep Cambodia, đi tàu lênh đênh để ra đảo ở Philippine, Đi xe bus từ Bangkok lên tận Pai ở Thái Lan, chèo Sup ở Huế, chơi Zipline ở Quảng Bình, đi thuyền ở Hội An, đạp xe, cắm trại ở Đà Lạt,..... còn nhiều vô số những kỷ niệm vui, những món ăn lạ mắt)
35.Thử nhiều phong cách quần áo, giày dép, túi xách
36.Làm từ thiện
37.Tạo bất ngờ cho người thân bằng những món quà
38.Đi bộ thể dục
39.Đá banh
40.Học Tiếng Anh, Tiếng Trung
41.Học trang điểm
42.Học thanh nhạc
43.Học vẽ
44.Sửa quần áo
45.Tiết kiệm và đầu tư tiền hiệu quả
46.Viết blog
47.Trồng cây: hoa hồng, sen đá, trầu bà, kim phát tài, ....
48.Tự mua nội thất decor cho chung cư của mình
49.Thử khởi nghiệp và thất bại
50.Ngắm pháo hoa vào ngày giao thừa
51.Babecue bãi biển
52.Đi spa chăm sóc da
53.Học những điều mới mỗi ngày
54.Dạy những điều đã học, đã làm cho người khác
55.Tâm sự với bạn bè, cho người khác lời khuyên
56.Cắm trại ở rừng thông Đà Lạt
57.Nằm võng
58.Lặn biển ngắm san hô
59.Đi thuyền thúng
60.Đi tàu từ đất liền ra đảo (Côn Đảo, Cù Lao Chàm, Coron Philippine)
61.Ở nhà một mình và tập trung thời gian cho bản thân
62. Dự đám cưới bạn bè
63.Đi ăn với bạn bè
64.Dự tiệc với đồng nghiệp
65.Nhận giải thưởng trong công việc, các cuộc thi
66.Nói chuyện, đi chơi với con gái
67.Gặp gỡ, ăn uống cùng gia đình bố mẹ, chị gái, các cháu
68.Nuôi cá cảnh
69.Chăm sóc người thân
70.Đi xe bus và ngắm đường phố
71.Giúp người khác qua đường, chỉ đường, ....
72.Trượt cỏ, trượt máng, trượt cát, ....
73.Đi patin
74.Đi nhà tuyết với con gái
75.Đọc sách
76.Nghe nhạc trong một ngày thảnh thơi
77.Nói chuyện hài với người thân
78.Ngồi không, nằm không làm gì cả
79.Là khoảnh khắc ghi lại những việc mình đã làm, đã đầu tư và thấy mình đã lựa chọn đúng, sử dụng tiền hiệu suất và để tiền phục vụ cho cuộc sống của mình
80.Tìm hiểu về nhiều nền văn hoá khác nhau và so sánh chúng
81.Ăn uống những món mới
82.Không quan tâm những gì người khác nói hay nghĩ về mình dù họ có những lời nói không hay, tiêu cực
83.Ghi lại thu nhập hàng tháng và cảm thấy biết ơn cuộc đời, biết ơn công việc đang có đã đem lại cho mình thu nhập đủ để phục vụ cuộc sống, đủ trải nghiệm và tiết kiệm, đầu tư, lo cho gia đình,.....
84.Chụp lại những điều xinh xinh trong cuộc sống hàng ngày
85.Ngồi trên xe cùng chồng đi chơi khắp nơi
86.Ngồi trên bãi cát trắng ở Côn Đảo ngắm biển và nghĩ về cuộc đời
87.Quay video, chụp ảnh và post facebook, instagram, tiktok
88.Được quay flycam cho 2 vợ chồng ở Phú Quốc
89.Tắm suối nước nóng
90.Ngồi cafe chill chill vào ngày cuối tuần lười biếng
91.Cho thuê nhà và được nhận tiền nhà
92.Nhận sổ hồng nhà
93.Đi cầu kính trong suốt trên đỉnh núi (Trung Quốc)
94.Đi thang máy trong núi (Trung Quốc)
95.Đi lễ nhà thờ
96.Tìm hiểu về tôn giáo
97.Đi chợ đêm
98.Những chuyến bay đi và về Gia Lai để thăm con gái
99.Ngồi quán cafe ngắm mưa
100.Đi biển hồ rồi xuống rừng thông
101.Đi qua những ngọn đèo ở Đà Lạt vào buổi chiều
102.Ăn những món ngon ở Huế, Hải Phòng, Hội An, Hà Nội
103.Cùng chồng nắm tay đi dạo và tâm sự
104.Cùng nhau giải quyết những vấn đề trong công việc, cuộc sống, khởi nghiệp
.
(Mình sẽ thêm vào list này khi có những trải nghiệm mới)
Tumblr media
2 notes · View notes