#củasu
Explore tagged Tumblr posts
Text
Em là một đứa trẻ ngốc.
Một đứa trẻ luôn dùng hết chân thành dành cho người ta, chỉ để nhận lại những đau đớn và ê chề. Một đứa trẻ chỉ biết nói thật và sống thật, chẳng biết lấp liếm những điều mình làm sai. Một đứa trẻ luôn nhận phần thiệt về mình, chỉ cần người khác được thoải mái thì không ngại chịu khổ.
Nhưng em mệt rồi. Lúc nào cũng là em sai, là em làm người ta khó chịu, là em phải gạt bỏ sự thoải mái của bản thân, thói quen, cách nói cả bao nhiêu lâu vì người khác. Lúc nào em cũng phải nhìn mặt người khác để sống, người ta vui thì nói chuyện, người ta không vui thì mình phải né ra, phải im mồm, phải cho người ta khoảng không riêng như thể chính em là người làm người ta tổn thương vậy. Em cảm thấy mình như punchbag của những người mà em yêu quý. Em thấy mình giống như một con chó trung thành, gọi thì chạy lại, đuổi thì phải đi nhưng trong lòng không được phép có một chút oán hận.
Chẳng lẽ em không xứng đáng được hạnh phúc à? Em biết em chỉ được phép mong cầu bình yên và hạnh phúc cho người khác, nhưng nhiều lúc em ích kỷ và tham lam, muốn rằng mình có thể giữ một chút hạnh phúc cho bản thân mình. Nhưng không, làm gì có chuyện đó, em làm gì được phép làm như vậy.
Em chỉ muốn chết thôi. Em là một người dễ dàng thay thế mà, nếu em biến mất có lẽ không ai nhận ra đâu, đúng không?
Em đau lòng quá. Em mệt rồi.
3 notes
·
View notes
Text
Mr. Sunshine
Mister là dành cho đàn ông. Còn Sunshine là một điều thật đẹp bắt đầu bằng chữ S. Không giống như Sad Endings - một trong những từ đầu tiên tiểu thư Ae Shin biết - Sunshine thật rực rỡ.
Đối với Mr. Sunshine, một kết thúc như vậy là điều không thể tránh khỏi. Ngay từ đầu đã biết là như vậy, và suốt cả bộ phim cũng đều báo trước điều này. Tình yêu thời chiến cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể trọn vẹn. Chẳng có gì hối tiếc cả, không có ước gì, không có giá như, nhưng buồn thì vẫn buồn.
Tình yêu trong sáng như tình đầu, tình yêu chân thành vì đã vào sinh ra tử cùng nhau, tình yêu có thể thay đổi lý tưởng của một người. Eugene chưa bao giờ tha thứ cho Joseon, nhưng Eugene yêu Ae Shin, và Ae Shin thì một lòng muốn bảo vệ Joseon.
Don't worry, you should protect your country - Joseon, and I will protect you.
Mọi giây phút họ ở bên nhau đều rực rỡ, kể cả giây phút cuối cùng. Điểm đến cuối cùng của Eugene thật sự ở somewhere between glory and a sad ending.
Đối với người Mỹ, Eugene là người Joseon, còn đối với người Joseon, Eugene là người Mỹ. Cuối cùng Eugene cũng chỉ là một người ngoại quốc cô đơn mà thôi. Nhưng người cô đơn đó đã tìm được một người phụ nữ để yêu. Một người phụ nữ rực rỡ như ngọn lửa, mong manh nhưng không hề yếu đuối, luôn sống vì một lý tưởng, và Eugene yêu người đó. Chết để bảo vệ người phụ nữ mình yêu trên con đường nàng thực hiện lý tưởng, vậy cũng đáng đúng không?
Once my story ends, we’ll go our separate ways.
Hai người họ đi hai ngả đường, âm dương cách biệt, để lại những lời hứa mãi mãi không thành hiện thực.
The day Joseon regains peace, I promise to go to see you.
And one day, we can be walking on a street we’re familiar with and go all the way to New York, where you used to live.
Gun. Glory. Sad ending.
Cả bộ phim có thể gói gọn trong 4 từ. Chiến tranh có thể có sự vinh quang, nhưng chắc chắn chỉ có kết cục buồn mà thôi, dù chiến thắng hay thua cuộc. Vậy nên sad ending là cái kết hoàn hảo cho câu chuyện của Eugene và Ae Shin. Mong rằng họ có thể sống cuộc sống mà họ mong muốn vào kiếp sau. Cuộc sống mà họ có thể thoải mái bước đi bên cạnh nhau, cuộc sống mà họ có thể hẹn nhau bên đài phun nước sau khi đi học hay đi làm, cuộc sống mà họ có thể vẫy tay chào nhau thật hạnh phúc. Cuộc sống mà họ có thể ôm nhau tạm biệt và nói,
See you. See you again.
1 note
·
View note
Text
Hôm nay người em thương thông báo kết hôn rồi.
Em biết ngày này rồi cũng sẽ đến, kết hôn là chuyện vui mà, vậy mà em cứ thấy buồn.
Năm 2009, anh 18 tuổi, em mới có 13. Em gặp anh, yêu thương anh, dõi theo anh suốt cả 5-6 năm trời. Rồi mọi thứ sụp đổ. Tình yêu của em chỉ toàn đau đớn, nước mắt và chạy trốn suốt 7 năm nay, nhưng dù thế nào em vẫn luôn mong anh được hạnh phúc. Giờ thì anh tìm thấy hạnh phúc của mình rồi, em lại thấy hụt hẫng.
Không phải em ghen tị hay gì cả, cũng không phải chuyện anh kết hôn sẽ ảnh hưởng gì đến sự nghiệp hết, chỉ là… Chỉ là em đã thật sự thấy sức nặng của thời gian rồi. Thời gian thực sự đã trôi qua, chàng thiếu niên hồi đấy giờ đã thành chàng trai trưởng thành chuẩn bị lấy vợ. Những vết thương dù đớn đau thế nào có lẽ cũng đã đến lúc thôi rỉ máu.
À, và em sẽ phải đối mặt với một sự thật khác nữa, đó là sự vắng mặt của 2 con người trong đám cưới của anh. Thời gian tàn nhẫn thật đấy. Vậy mà thời gian hạnh phúc đã bằng thời gian chia xa rồi. Đã đến lúc em phải chấp nhận thôi.
Dù thế nào thì em cũng chúc anh hạnh phúc. Gửi ngàn lời chúc tốt đẹp nhất tới anh và chỉ anh mà thôi, vì em luôn nhớ luôn thương anh mỗi ngày, Dongwoonie.
2 notes
·
View notes
Text
Con đọc ở đâu đó rằng càng lớn thế giới của con càng cách xa thế giới của bố mẹ, và việc cứ cố với lấy nhau sẽ chỉ khiến mình đau đớn mà thôi.
Nhưng con sẽ không tồn tại nếu không có hai người. Và con cũng không thể chấp nhận việc con phải ở một thế giới không có bố mẹ. Vậy nên con thà chấp nhận đau đớn để có thể ở bên nhau thật lâu, thà mỏi mệt mà biết rằng dù cho tất cả mọi người quay lưng, sẽ vẫn luôn có hai người chờ đợi con.
Con sẽ luôn với đến thế giới bố mẹ đang ở, cho dù có xa xôi thế nào. Sẽ luôn thương, luôn nhớ, luôn yêu…
0 notes
Text
Mong một ngày anh nhìn đến em
Em chỉ chú ý đến anh vào mùa hè này qua một chương trình mà lúc đầu em còn chẳng định xem. Em vẫn luôn biết anh là ai, vẫn xem đủ các mv của anh, chỉ là không đủ quan tâm thôi. Thế mà qua chương trình anh lại là người làm em để tâm nhất.
Mấy ngày hôm nay list On Repeat của em chỉ toàn bài của các nhóm anh đã tham gia trong chương trình và bài trong album mới của anh. Em cứ nghe đi nghe lại “Sẽ quên em nhanh thôi”, chẳng hiểu sao lại thấy chạnh lòng.
Cho dù mình có cùng là người Việt Nam, cùng là người Hà Nội vào Sài Gòn sinh sống thì mãi mãi không bao giờ em chạm được tới anh. Anh là người của công chúng, là hoàng tử của biết bao nhiêu công chúa, còn em chỉ là một gương mặt trong đám đông. Thậm chí em còn chưa bao giờ nhìn thấy anh ở ngoài đời để biết được anh trông thế nào, nói gì đến việc hiểu anh là người thật sự ra sao. Vậy mà em cứ mơ mộng về một ngày anh sẽ nhìn đến em.
Em mơ rằng anh là chàng trai chỉ biết làm nhạc, em là con bé chỉ biết xem phim, vậy mà khi ở bên anh, nghe những thứ anh nói về âm nhạc, em vẫn vô cùng chăm chú. Em mơ rằng em kể cho anh những bộ phim em xem, và những reference trong những bộ phim kinh điển nhất. Em mơ rằng mình ôm nhau thật chặt, và ở bên nhau lâu thật lâu.
Thật ngốc nghếch phải không anh? Em đã gần 30 tuổi rồi, vậy mà em cứ nghĩ tới những thứ hão huyền vậy đó. Nhưng anh để em mơ mộng nhé. Để em được ở bên anh trong những giấc mơ của em. Chẳng bao lâu nữa tất cả những rung động trong lòng em sẽ ngừng lại, trả lại mặt hồ yên ắng như chưa từng gợn sóng.
Sẽ quên anh nhanh thôi. Em hứa đấy.
Còn bây giờ, hãy để em thích anh thật nhiều.
0 notes
Text
1st draft - May 03, 2024
Xin chào mọi người.
Trưa nay mình có việc đi ra ngoài. Trên đường đi lại nghe mấy bài mà ngày nào cũng nghe trên Spotify, thấy hơi... nhàm một chút, nên mình nghĩ đến nghe podcast. Nhưng mình muốn nghe podcast tiếng Việt, mà không muốn nghe truyện kỳ án hay truyện ma nữa, nghĩ mãi không ra cái gì nên tự dưng nghĩ đến việc hay là mình tự làm podcast nhỉ =)) đầu tiên nghĩ là hay là mình đọc mấy post drama trên Threads hay Facebook, xong đọc cả comment để cho ai lười đọc vẫn hóng được drama. Xong rồi nghĩ là hay làm podcast về inspiration, nói những câu mình đã từng mong mọi người nói cho mình nghe khi mình chầm kẽm nhất, nhưng mà vậy lại giống kiểu self-help quá, không hợp vibe =)) Cuối cùng chốt lại là mình sẽ làm kiểu voice diary. Trước thì mình hay viết, nhưng cũng muốn thử một cách khác để truyền đạt những cái mình . Vậy nên, welcome to my podcast. Hôm nay là ngày 3 tháng 5 năm 2024. Bai bai.
0 notes
Text
Highlight x Beast. Lights go on, again
Em không biết em nên cảm thấy thế nào nữa. Em vui cho các anh vì sau bao lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể lấy lại cái tên đầy tự hào của mình, cái tên mà các anh đã mất bao công gây dựng, cái tên em đã yêu thương chân thành suốt 15 năm nay.
Nhưng mà…
Sao lòng em cứ nặng trĩu vậy? Em đã mất bao lâu để quen với cái tên Highlight? 4 năm. Em đã mất bao lâu để chấp nhận rằng trong lòng em, Beast mãi mãi là OT6, còn Highlight chỉ là Doojoonie, Yoseobie, Kikwangie và Dongwoonie? Em cũng không nhớ nữa. Em thậm chí còn không thể nghe được những bài nhạc cũ của Beast khi mà chỉ có 4 người hát, vậy em phải làm sao để chấp nhận rằng Beast giờ chỉ còn 4 người mà thôi?
Em đã đau đớn đến thế nào vào năm 2016 khi Hyunseungie ra đi? Và chết lặng đến thế nào khi Junhyungie dính vào những scandal khủng khiếp? Em vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác và khung cảnh của ngày em đón nhận những tin kinh hoàng đó, vậy thì làm thế nào để em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra bây giờ?
Em luôn nói rằng Beast là vết xước không bao giờ lành trong em. Và việc Highlight trở lại thành Beast, sử dụng cái tên đã khắc sâu vào trái tim em cùng với hình ảnh 6 người đó… giống như là lại cào vào vết xước của em một lần nữa. Một lần nữa. Mãi mãi không cho nó cơ hội lành lại.
Có những điều em cứ luôn mong chờ, để rồi một ngày khi điều ấy trở thành sự thật, em đã không còn muốn nó nữa.
Vẫn là Beast. Vẫn là Doojoonie, Yoseobie, Kikwangie, Dongwoonie. Nhưng không có Hyunseungie và Junhyungie thì mãi mãi chẳng phải là Beast của em nữa rồi.
Hóa ra sai thời điểm là như thế này à? Đau lòng thật đấy.
1 note
·
View note
Text
Đã 5 năm không gặp rồi, bây giờ có khi đã trở thành người khác.
Có lẽ là em không buông bỏ được việc anh đã không còn là anh mà em nghĩ nữa rồi, nên suy nghĩ này đã theo em cả vào giấc mơ. Anh đã lấy vợ, đã không còn chờ em, đã không còn những đam mê nghệ thuật hay những ý tưởng thú vị nữa rồi. Anh giờ là một người chồng, một người sắp làm cha, sắp đi làm lại để chăm sóc gia đình mình. Anh của năm 2019 đã chết lâu rồi. Anh của năm 2024 không phải người em quen biết nữa.
Không tiếc nuối, không hối hận, chỉ là… thấy thật kỳ lạ thôi. Là cảm giác gì nhỉ? Chịu, em không thể gọi tên.
0 notes
Text
Vậy là bố đã chính thức rời Sài Gòn rồi.
Chẳng hiểu sao lại đau lòng nhiều như thế. Cứ nghĩ mình đã quen rồi nhưng khi trở về căn nhà trống rỗng lại vẫn cứ rơi nước mắt. Vẫn cứ văng vẳng câu bố hỏi về cách mua nước ở vending machine dưới nhà. Vẫn cứ nhìn đống đồ bố để lại rồi tự nhủ với bản thân là bố sẽ còn về chơi nên mới để lại đồ ngủ mà.
Cảm thấy có lỗi với bố nhiều, cả với mẹ nữa. Cảm thấy thương bố mẹ nhưng bất lực vì chẳng làm được gì cho họ cả. Cảm thấy đau đớn tận cùng vì họ không được làm điều họ thích chỉ vì gánh nặng gia đình.
Con xin lỗi. Con luôn thương và nhớ mọi người nhiều. Con chờ đợi một ngày gia đình mình lại được đoàn tụ đầy đủ.
0 notes
Text
Điều em mong mỏi 14 năm trước cuối cùng đã thành sự thực.
Vậy mà sau vài phút giây hạnh phúc ban đầu, em lại ước nó chỉ là một trò đùa. Nhỡ như hai người chia tay thì em biết phải đối diện thế nào? Và điều kinh khủng hơn đã ập đến ngay hôm sau, họ cho rằng anh không xứng đáng với chị ta.
Họ vẫn không tha thứ cho anh, và dù hai người là OTP của em, đã quá nhiều chuyện xảy ra trong 14 năm, và em không thể thích chị ta nữa rồi.
Trong mắt họ anh vẫn chỉ là tên lắm tài nhiều tật, không xứng đáng trở lại showbiz. Có lẽ là thế thật, có lẽ em chỉ mù quáng vì đã quá thương Beast thôi. Trong mắt em chị ta là kẻ problematic, là kẻ đã phá tan tành nhóm của mình, đẩy mọi thứ tới bờ vực thẳm. Chị ta lại quá nổi tiếng, đáng ra anh chỉ nên lay low nhưng cuối cùng anh lại chọn ở bên chị ta. Em chỉ ước gì mọi thứ không phải là thật, và 2 người hãy cứ mãi nằm trong fanfic thôi, để em không phải đọc những lời đay nghiến về người em thương là anh nữa.
Junhyungie, xin anh đấy, hãy nói với em đây chỉ là teaser cho bài hát mới thôi được không? Hãy nói với em rằng giấc mơ đã từng là đẹp nhất trong em không trở lại và biến thành cơn ác mộng dai dẳng trong lòng em đi.
0 notes
Text
Ngày thứ 2 của năm mới lại rơi nước mắt rồi
Em căm thù, căm hận, ghét đến tận cùng cảm giác bị left out. Cho dù chỉ là đùa em cũng ghét điều đấy khủng khiếp. Thế mà chị vẫn làm vậy với em.
Rồi thì công việc của bố… phải làm sao bây giờ. Em biết bố đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đưa ra được quyết định về Hà Nội, và cho dù thế nào em cũng không thể thay đổi. Nhưng em chỉ ước là bố sẽ ở lại với em lâu hơn nữa, vì em cảm thấy mình chỉ là đứa trẻ mới lớn mà thôi.
0 notes
Text
Có những người chỉ xuất hiện trong cuộc đời mình một thời gian ngắn ngủi rồi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại. Có những người để lại nhiều day dứt, và có những người cứ thế trôi tuột đi, chẳng để lại điều gì.
Anh ta là kiểu thứ 2. Thật kỳ lạ là em vẫn để dành hẳn 1 post cho anh ta, nhưng chỉ vì em thấy mắc cười thôi. Chưa bao giờ em thấy vũ trụ dùng hết sức để ngăn cản em gặp một người như thế.
Ngay từ những giây phút đầu tiên mọi thứ đã sai trái rồi. Nào là có người bị Covid, nào là sự cố ở nhà. Từ lúc đó em đã biết em không nên đi uống bia hôm đó, nhưng cuối cùng em vẫn đi, để rồi được tag trên IG của đồng nghiệp, và rồi anh ta tới follow. Sau tin nhắn của bạn gái anh ta, hai người cứ thế mà trở về thế giới riêng của mình, sống tiếp như chưa hề có cuộc nói chuyện nào. Đối với em thì cũng chẳng sao, nhưng thật lòng em đã mong có thể gặp lại anh ta lần nữa. Chủ yếu là để xem anh ta sẽ cư xử thế nào sau tất cả mọi chuyện thôi.
Nhưng năm lần bảy lượt đều không gặp được. Tháng 8 anh ta có lịch tới Việt Nam chơi thì em đi châu Âu. Tháng 9 có campaign lớn, mỗi người được cử đi một nơi thì anh ta đi một nước không phải Việt Nam. Tháng 10 tới, anh ta cũng không xuất hiện như lời nói sẽ tới Việt Nam thăm người bạn bè nào đó.
Rồi tháng 11, anh ta bị đuổi việc. Anh ta đi khỏi công ty trong tủi nhục, mọi người dặn dò phải cẩn thận với anh ta, anh ta thú nhận với chị Sang là đã làm gì đó sai trái... Cứ như vậy, cuộc sống của em và của anh ta trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ gặp nhau nữa.
Thực ra thì em cũng không biết phải cảm thấy thế nào, và thật sự em cũng chẳng cảm thấy gì. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ thấy buồn cười. Thôi thì có lẽ định mệnh đã an bài rồi, mong rằng từ nay về sau chúng ta tiếp tục là những đường thẳng song song, sống tốt cuộc đời của mình, chỉ vậy mà thôi.
12.12.2023
0 notes
Text
Someday or one day
Muốn gặp anh nhưng chẳng được gặp anh nữa rồi.
Ngày hôm qua khi biết tin, trong lòng em trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ là nếu các anh không diễn, em cũng không muốn xem nữa. Kim Jaejoong, Mamamoo+, em sẽ còn rất nhiều cơ hội để gặp họ. Nhưng các anh thì em luôn có cảm giác chỉ cần em bỏ lỡ một lần thôi thì mãi mãi em sẽ chẳng gặp được nữa. Beast đã tan biến dần dần trước mắt em, và em sợ những chuyện tồi tệ vẫn chưa dừng lại, sẽ lại lần nữa rồi lần nữa cướp các anh đi khỏi cuộc đời em.
Em biết rằng em đã hứa rồi có một ngày em sẽ gặp các anh để có thể trực tiếp nói với các anh rằng em thương, em nhớ các anh đến nhường nào.
Liệu có thể không? Liệu rằng một ngày nào đó chúng ta có thể gặp được nhau không...
0 notes
Text
Ước gì em có thể nói nhiều hơn thế, nhưng em biết không thể nữa rồi…
Dù vậy thì vẫn cảm ơn các anh đã bước vào cuộc đời em. Cảm ơn các anh đã luôn cố gắng. Cảm ơn các anh đã không biến mất. Cho dù phải cách xa thì vẫn cảm ơn các anh vì vẫn còn tồn tại trên thế giới này cùng em.
Doojoonie, Hyunseungie, Junhyungie, Yoseobie, Kikwangie, Dongwoonie, Beast của em.
Em thương, em nhớ mọi người mỗi ngày.
0 notes
Text
Em cứ đứng thật lâu, cố gắng tìm ký hiệu quen thuộc khắc sâu trong tim nhưng vẫn hoài không thấy.
Em không tìm được Beast của em nữa rồi.
Vẫn còn Son Dong Woon, Lee Ki Kwang, Yang Yo Seob, Yoon Doo Joon, còn cả Highlight, nhưng chẳng còn gì của Beast nữa. Nói là đau lòng thì không hẳn, em đã quen rồi. Em biết chẳng thể nào hy vọng được gì nữa, nhưng vẫn cứ thấy nhoi nhói trong tim. Sau bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng là vẫn không thể buông tay.
Vẫn mong vô tình tìm thấy điều gì đó, vẫn mong… có thể gặp lại, hạnh phúc và đầy đủ cả 6.
Nhưng làm gì có. Chẳng còn Beast nữa rồi.
0 notes
Text
Vậy mà thời gian hạnh phúc đã bằng thời gian chia xa rồi.
15 ngày trước là kỷ niệm 14 năm ngày các anh ra mắt. 16/10/2023 là một ngày bình thường, trôi qua nhẹ nhàng, em đã không hề rơi nước mắt như những năm trước. Vậy mà đến hôm nay, tự dưng em lại nhớ các anh nhiều.
Yoseobie có nói rằng Beast và Highlight giờ bằng tuổi nhau rồi, rằng dạo gần đây anh nhớ đến Beast nhiều. Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ đến Beast, yysbeast của em.
Rồi em còn đọc được chia sẻ của một bạn fan từ hồi xưa. Bạn ấy cũng cảm thấy như em, đau đớn và trốn chạy, nhưng giờ bạn ấy chấp nhận rồi. Bạn ấy trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại và mong chờ tương lai.
Em nghĩ rằng cho dù mãi mãi về sau, em cũng sẽ không chấp nhận được. Em không thích việc mọi người phân biệt Beast và Highlight, Beauty và Light, ghét việc mọi người coi như Junhyungie và Hyunseungie chưa bao giờ tồn tại. Và thế là nước mắt em lại tuôn rơi.
Doojoonie, Hyunseungie, Junhyungie, Yoseobie, Kikwangie, Dongwoonie. Tình yêu cả một đời của em. Vết sẹo không bao giờ lành trong em. Tiếc nuối của em, nhớ nhung của em, âm nhạc của em. Em sắp được gặp 4 người rồi, còn 2 người, bằng mọi giá em sẽ gặp được. Em yếu đuối không thể bảo vệ được các anh, nhưng mọi người phải biết rằng đối với 6 chàng trai của em, em đau đớn nhường nào, yêu thương và mong nhớ nhường nào. Vậy nên chúng ta phải gặp nhau thôi. Hãy đợi em nhé.
Luôn mong, luôn nhớ, luôn thương mỗi ngày.
0 notes