#Ngủ ơi là ngủ
Explore tagged Tumblr posts
Text
Thỉnh thoảng em vẫn bị nụ hôn của anh làm em thức giấc lúc nửa đêm.
Chẳng biết anh giả vờ, hay là anh thật sự, nhưng vài lần đang ngủ, anh lại bất giấc hôn mấy phát vào trán em, có khi lại ôm em chặt ơi là chặt, song lại ngáy khò khò.
Em thức dậy, vừa không hiểu chuyện gì, vừa lại thấy buồn cười thích thú, em ôm anh chặt hơn, như dính lấy vào anh.
Có mấy hôm em cố tình thức dậy sớm, mở mắt ra vẫn thấy mình nằm gọn trong vòng tay anh, và em biết, em của hôm nay yêu anh nhiều hơn hôm qua một chút nữa rồi..
...
62 notes
·
View notes
Text
🔥 Chào bạn. Bạn ổn chứ ?
Chắc có lẽ là không. Nhưng dù không ổn, khi được hỏi bạn ổn chứ.
Có lẽ bạn sẽ vẫn gật đầu.
Gật đầu vì bạn lớn rồi, vì lớn rồi nên không ổn vẫn cứ phải tỏ ra mình ổn.
Gật đầu vì bạn từng than rằng mình không ổn, nhưng cơ bản người đời chẳng mấy ai thật sự quan tâm.
Vậy nên thay vì lắc đầu, nói rằng mình đang bất ổn. Bạn cười nhạt 1 cái. Và tự nhủ rằng, cũng ok thôi. Tôi ổn.
🔥 Cuộc sống này, vất vả quá phải không ?
Đã bao lâu bạn thèm 1 giấc ngủ thật ngon.
Đã bao lâu bạn không cần phải suy nghĩ.
Đã bao lâu bạn rồi bạn không còn có thể thả hồn vô tư lự.
Đã bao lâu rồi bạn không còn có thể dễ dàng với bản thân, cho mình những thú vui thật nhẹ nhàng ?
Chắc, đã lâu lắm rồi nhỉ.
Nhưng lớn rồi mà, bao thứ phải lo toan, bao điều phải lưu ý.
Bạn vào đời với chí lớn và mộng mơ, tin rằng chỉ cần ta cố, ta sẽ làm được. Rồi bạn ngã.
Bạn yêu đầy chân phương, quan tâm chẳng toan tính. Rồi bạn bị phụ.
Bạn cho đi hết mình, chơi thân nhiệt tình. Rồi bạn bị lợi dụng, bị quay lưng ?
Hay lắm khi bạn chẳng làm gì, cũng bị hiểu nhầm, hàm oan, thị phi điều tiếng ?
🔥 Nhìn lại cuộc đời, trên thấy cha mẹ khổ.
Dưới thấy con còn ngây thơ.
Bên cạnh là bạn đời.
Xa hơn là bạn bè.
Xa hơn nữa là những người bạn cần tri ân. Hoặc những người mà bạn quan tâm.
1 mớ trách nhiệm thập cẩm, tựa như cái bánh mì kẹp, khiến bạn khó có thể nuốt trôi. Khó có thể thư thả tư duy, thanh thản đầu óc mà tìm đường đi lối lại.
Tôi cũng chẳng dám nói, tôi có thể giúp gì được cho bạn.
Câu chuyện cuộc đời mỗi người, họ phải tự thân mà giải quyết.
Cuộc chiến của mỗi người, họ phải tự làm binh lính mà đấu với số đời.
Tôi chỉ muốn nói rằng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có thua cuộc, nó cũng chỉ là nhất thời.
Chỉ cần bạn không bỏ cuộc, thì dù có bò lết trên đôi chân gẫy vụn, bạn cùng sẽ bò dần đến đích.
🌈 Tin nhắn này được gửi đến cho bạn, người đang đọc đến cuối.
Hi vọng khi bạn đọc được, bạn có thể cười lên nếu bạn đang khóc.
Dịu đi nếu bạn đang giận dữ.
Cười lên nếu bạn đang buồn bã.
Nước mắt nhoà đi để mọi thứ trôi qua.
Tin nhắn này được gửi đi để hi vọng khi bạn đọc được. Bạn có thể hít 1 hơi thật sâu, và thở ra thật nhẹ. Xả mọi ưu tư vào cõi đời ô trọc, trả lại hết tiêu cực về với vũ trụ bao la.
Có thể tin nhắn này không làm được nhiều như thế. Có thể nó chỉ có thể dẫn dắt tâm trạng cảm xúc của bạn 1 chút mà thôi.
Nhưng dù thế nào, cũng mong bạn sẽ ổn
Dù thế nào, cũng tin rằng bạn sẽ ổn.
Còn lại hãy tiếp tục chiến đấu, tiếp tục kiên cường, tiếp tục bao dung cho chính bản thân, không nghĩ ngợi về những sai lầm của quá khứ, và mạnh dạn bước tiếp nhé bạn ơi.
Cõi đời này lắm lúc ô trọc, chẳng ai buồn quan tâm ai. Tôi cũng chỉ là 1 người lạ qua đường. Nhưng thực sự, nếu có thể, mong những điều cát lành nhất sẽ đến với bạn. Và đừng quên giữ lại cái ban sơ trong thiện tâm của chính mình bạn nhé.
Quên hết đi và coi như ngày hôm nay, bạn lại bước lại từ đầu. Có được không ?
Lại đây nào, cho mình ôm bạn 1 cái
Cười lên nào, cho vui vẻ hân hoan. !
Nguồn và ảnh: FB: Hoàng An
162 notes
·
View notes
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi ng��ời một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
75 notes
·
View notes
Text
“Liệu có còn nghe thu về không em.. mong manh rơi đường tình mấy lối
Khuya hôm ấy anh chợt lặng thầm vì em còn bận chờ người ấy tới
Có góc sân bơ vơ khoảng trời, có ngày dài thì cứ lặng lẽ trôi
Có những đêm khuya trên trần gác mái, anh nói 1 mình qua làn kẽ môi
Là anh vẫn yêu em..vì tim còn vọng về từng tiếng âm thanh
Sau bao năm dài qua nhiều thay đổi ..em vẫn chả biết tâm anh
Tựa đầu lặng thinh, nghe giọt buồn chảy về dưới mắt
Nhiều lắm câu chuyện giờ đã qua lâu..hình bóng em cười những ngày cuối cấp
Từng có những phút anh biết đợi chờ..1 trời tâm tư đong đầy vị nắng
Khi em kể về ước mơ lòng mình là " bên kia đồi muôn màu thị trấn "
và rồi...trời đã chuyển mấy lá mùa thu
Ai cũng đã già đi thật nhiều..chỉ tình này là mới vừa như...
Biển vỗ trào, nghe từng đợt sóng bay
Hàng ghế cũ..thu mình dưới bóng cây
Ngày hôm qua..chuyện anh còn kể đó
Giờ em ơi..còn chút gì để nhớ..?”
Nửa đêm đọc xong “Còn chút gì để nhớ”, buồn không ngủ nổi…
31 notes
·
View notes
Text
Trưa trưa em ngủ trên võng, mẹ nằm đất kế bên đưa em. Hôm nay em nhõng nhẽo hơn mọi ngày nên mẹ lên nằm cùng em. Mẹ ôm em vào lòng, thì thầm mấy câu hát ru mẹ học lóm từ bà n��i. Em nhìn mẹ lim dim, rồi em yên tâm chìm vào giấc ngủ. Thì ra cái cảm giác “mình là cả thế giới của một người” là đây.
Em ơi, mẹ thương em vô cùng.
Dẫu mẹ có vụng về. Dẫu xung quanh vẫn đang có rất nhiều người thương yêu, chăm sóc em. Mẹ vẫn biết em cần mẹ nhiều, vì mẹ là mẹ em mà em ơi.
31 notes
·
View notes
Text
Tôi và những tự ti của mình
1. Giọng nói. Giọng tôi không hay, nghe rất kỳ. Kiểu như, nó và tôi không liên quan đến nhau là mấy.
2. Tóc hói. Cũng không rõ ràng về nguyên nhân nhưng tôi - từ mái tóc dày ơi là dày giờ lưa thưa mấy sợi. Phần đỉnh đầu rụng tới mức, lúc gội đầu xong tôi đã hoảng hốt khi nhìn thấy phần da đầu trắng hới bị lộ ra.
3. Có thể do nhổ răng khôn mà phần hàm dưới của tôi bị thu lại và... bắt đầu hơi móm. Tôi mới phát hiện ra việc này gần đây và khá là hoang mang.
4. Da tôi không đều màu (kiểu không trắng hẳn hoặc ngăm hẳn). Phần da quanh cổ chân và bàn chân bị viêm da dị ứng nặng. Một năm hai lần, khi thời tiết đổi từ lạnh qua nóng hoặc từ nóng qua lạnh thì tôi ngứa phát điên và chắc chắn tôi đã gãi lúc ngủ nên chân tôi trông rất ghê. Mỗi lần kéo dài cỡ 2 - 4 tháng.
Tất cả những điều trên tạo nên một tôi tự ti bên cạnh một tôi tự tin. Và vì chẳng ai hoàn hảo nên tôi cũng tập vừa khắc phục vừa làm quen với chúng, kiểu như, nó là một phần của mình và làm cuộc sống mình cũng thú vị. Thi thoảng than vãn về khuyết điểm của bản thân với bạn bè cũng vui ấy 🙆♀️
28 notes
·
View notes
Text
Cũng buồn ngủ mà thấy cái này buồn cười, mắc kể cho mn nghe.
Chuyện là hồi lớp 8 cũng tí ta tí tởn bồ bịch. Xong có bạn A này là tình đầu của mình mà cái chuyện tình nó tào lao dữ lắm, đâu 1-2 tháng là đường ai người đó đi. Mà cũng hay lắm, bồ mình xong là bạn A đấy không bồ thêm bạn nữ nào nữa, bạn chuyển sang thích con trai luôn. Ai cũng kêu mình làm sang chấn tâm lý bạn 🥲 oan uổng.
Lên cấp 3, mình với bạn A vẫn chung trường, vẫn chơi với nhau vì cơ bản thì không có đứa nào nghiêm trọng mấy chuyện lúc trước cả, qua rồi thì qua thôi. Nhưng mà, khúc này mới hay nè. Mình với bạn A crush chung người, không những một mà tận hai người. Mình kiểu trời ơi, tao với mày hồi xưa bồ nhau cũng đúng á, hợp gu trai quá trời đi. Xong lâu lâu lại thấy hai đứa cứ bị giống nhau về nhiều cái khác ấy. Nhạc nhẽo, phim ảnh, văn vở, sách truyện các thứ.
Mình thích nghe nhạc của mấy người không nổi tiếng mấy, kiểu nhạc hay mà không viral xong mình đi tìm follow insta ngta. Thường thì cả list bạn bè mình chả ai biết tới mấy người đấy đâu nhưng bạn A này thì biết tất. Mình fl ai là thấy bạn đang fl rồi. Nay lại thêm người nữa. Mình không còn bất ngờ nữa haha. Bạn cũng vừa up story bài mình thích luôn. Thật chứ tưởng đâu soulmate trong truyền thuyết không đó 🙏
Giờ mình có bồ, bạn cũng có bồ, thấy vui quá chừng.
8 notes
·
View notes
Text
Hời ơi, sáng dậy sớm nấu đồ ăn sáng, ăn xong đi học. Tới trưa thì về nghỉ ngơi ăn uống được tí lại học tiếp, chiều tới lại nấu ăn dọn dẹp phòng với nhỏ bạn, ăn uống buổi chiều xong đợi tí rồi tập thể dục. Tập thể dục xong thì lại đi tắm rồi quay ra giải quyết cái job xong xuôi cái giải quyết sang mớ bài tập ở trường. Hồi sau, nghe nhạc, đọc sách hay lướt tíc tóp xíu, ròi đi ngủ. Hoặc là nằm viết linh tinh trên tum dzầy nè.
Êm ru. Một ngày như vị thì tuyệt vời quớ ời. Thoải mái, rất yêu.
10 notes
·
View notes
Text
2:00 AM - Trời mưa to, gió thổi làm vỡ kính cửa sổ khiến tôi giật mình tỉnh giấc (Do tôi có thói quen mở cửa sổ khi ngủ). Tự dưng nhớ tới lời bài hát “2 am and the rain is falling” - Thế là bật điện thoại lên nghe.
Tôi nhớ, năm tôi 23 tuổi, có một buổi sáng tỉnh dậy, khi mở mắt ra đã thấy P nhìn mình, bàn tay vẫn còn đan vào tay tôi. P hỏi - Mười năm nữa chúng ta sẽ ra sao nhỉ?
Tôi dụi mắt. Trả lời trong khi còn chưa tỉnh táo hẳn. “Em không biết, có thể em sẽ là một mụ già tóc xù đeo tạp dề, vừa nấu ăn vừa càm ràm với anh đủ thứ chuyện trên đời.” - P cười: “Ừ! Vẫn còn luôn bên nhau là được”
Vậy mà đã bảy năm rồi. Cũng là cơn mưa giữa đêm khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Và tôi hoảng hốt thấy mình già đi.
Lại gọi P, chỉ để kể rằng tôi không còn ai bên mình. Suy cho cùng, ngoài P ra hình như tôi không quan trọng với ai cả.
Nhìn qua cửa sổ đã bị vỡ mất một mảng kính. Mưa, gió, có cả sấm chớp. Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, bỗng nhiên sợ hãi! Cơ mà vào lúc đấy lại nhớ đến một câu đã từng nghe đâu đó: “Nhắm mắt lại và nghĩ đến những điều đẹp đẽ”. Nên là bắt đầu nhớ:
- Hồi lớp Năm, trồng một cái cây cà chua bé tẹo, ra được hai quả. Mẹ nói nuôi nó lớn đỏ thì mua cho. Vậy là hì hụi chăm chăm tưới tưới. Cái quả bé bằng đốt tay. Vậy mà mẹ cũng mua một nghìn.
- Bức thư tình lần đầu tiên nhận được năm học lớp 10, mặc dù tận 7 chữ sai chính tả nhưng lúc nhận cũng thấy rất vui
- Đi mò nghêu với Duy cả buổi chiều. Đến tối mịt về nhà đưa cho mẹ nấu cháo. Mà hồi nhỏ tôi luôn nghĩ cháo ngêu là thứ ngon nhất trân đời.
- Hồi mới lên SG, mẹ gọi điện nói tùm lum từa lưa. Đến hồi gần cuối thì lí nhí: "Nhà tự nhiên vắng quá!"
- Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của P. Lần đầu tiên nghe giọng P. Lần đầu tiên nhìn thấy P cười với mình. Lần đầu tiên ngồi sau lưng P. Lần đầu tiên... tất cả những lần đầu tiên...
- Lúc ba nói: "Gắng mà sống vui vẻ nha con, lúc nào không vui cứ chạy về nhà!*
- Buổi chiều tháng Mười một trời mưa tầm tã. Ngồi với Yi ở quán cháo gần chợ. Nước mắt nhòe hết cả mọi thứ trước mặt.
- Lần đầu tiên nghe T nói "không sao, anh ở đây".
- Bún thang ở phố cổ HN. Siêu siêu ngon.
- Uống rượu ở Mộc Châu với 2 người lạ.
- Mua được em mèo bằng đất nung đáng yêu ở Đà Lạt, Đặt tên cho em ấy là Ant (Nhưng mà em í bị vỡ mất rồi)
- Tán đổ Mèo. Lần đầu tiên nghe Mèo nói "Yêuuu em" "nhớ em nhiều".
- 7h sáng mỗi ngày, nhận được cuộc gọi đánh thức của Mèo. À ơi. Nhõng nhẽo. "Yêu em không????" "Coáaaaaaaa"
- Gần nửa tháng ở bệnh viện được Yi gội đầu, sấy tóc cho. Thỉnh thoảng còn véo véo má "Tăng cân rồi này, béo lên rồi. Đáng yêu chết đi được"
- Một mầm xanh hi vọng vô tình gieo vào cuộc đời tôi!
Ôi nhiều quá, những điều xinh đẹp mà tôi đã có 😊
Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng không dứt. Bầu trời một màu đỏ au soi sáng cả một vùng - Thấy chưa, chẳng phải trong đêm mưa giông vẫn có ánh sáng sao?
Nên là chẳng cần lo. Những chuyện đã qua - Đốt mãi, đốt mãi cũng thành tro thôi mà!
Đường phía trước, cứ đi - thế nào cũng có lối!
À. Mấy hôm nay khoẻ chút lại trốn làm đi chơi. Tranh thủ còn đi được lúc nào hay lúc ấy 😄
7 notes
·
View notes
Text
Hôm nay mình về nhà và bất ngờ nhất là gặp được em trai. Mình sẽ tạm gọi em là “em trai”.
Khúc đầu mình thực sự bỡ ngỡ vì không nhận ra nổi là ai, sau đó khi nghe Bà Xuân nói “Là Long đấy chị Hoài” mình mới thật sự là ngơ ngác-ngỡ ngàng và bật ngửa, mình chạy ào qua ôm lấy em, thực sự không nhớ được bao nhiêu năm rồi mới lại gặp được em. Sau đó khi nghe bố hỏi, em nói em đi 7 năm rồi mới nghỉ được 1 tháng về nhà. Mình cứ dính lấy em suốt, hỏi em đã học Đại học chưa nhỉ? Em nói em học xong và đã đi làm rồi chị. Khoảnh khắc ấy đột nhiên mình cảm thấy thời gian thực sự trôi nhanh quá, mình thậm chí còn không nhớ nổi thực ra em chỉ cách mình 3 tuổi. Đột nhiên nhớ lại ngày xưa hồi trước khi em đi em cũng dính lấy mình như vậy; luôn miệng gọi chị Hoài ơi chị Hoài, “Chị Hoài ở lại với em đi, tối nay chị ngủ cùng em nhé”, “Chị Hoài ở cùng đội với em đi”, “Chị Hoài mừng tuổi cho em nhé”....
Xa cách 7 năm, bóng hình em thay đổi, dáng người em thay đổi, gương mặt em cũng không còn giống trong ký ức của mình. Thứ duy nhất không đổi hình như là tính cách em, em vẫn trầm tính, vẫn ít nói và vẫn ngoan như vậy! Cảm giác em đem lại cho mình vẫn là cảm giác của hơn chục năm trước khi lặn lội từ quê lên Hà Nội chơi với em mỗi ngày cuối tuần.
Ấn tượng của mình với em có rất nhiều. Hồi còn nhỏ mình hay lên em chơi, có lần mình nhớ phải về đêm vì hôm sau phải đi học, em ăn vạ khóc lóc gào thét bắt mình ở lại với em, không chịu cho mình về, hồi ấy em giống y như cái đuôi sau mình.
Lần gia đình em đi biển, mình phải đi học không thể xin nghỉ, em rất buồn, hôm sau mình đang ngủ, em lay mình dậy bằng được muốn mình đi, mình báo mình không đi được, em lại khóc.
Sau này khi dần dần lớn lên, mình và em cũng không còn thân thiết như xưa, mình bận học, em cũng không còn hay về quê, 1 năm cũng chỉ gặp nhau được 1 2 lần. Những lần chạm mặt như thiếu mất đi niềm yêu thương hay nhiệt tình của hồi còn bé.
Đợt em bay, mình không đi tiễn, những năm em sang Canada sinh sống, mình cũng không có tin gì từ em, mãi cho tới hôm nay khi mình gặp lại em. Mọi thứ quả nhiên đều là sự an bài từ số phận, nhỉ. Bây giờ mình ngồi đây, viết ra những dòng này, thật sự cảm khái không thôi.
Hôm nay mình còn trêu em, mới hôm trước thôi chị vẫn còn lật ảnh chụp từ hồi còn nhỏ của chị với em ra xem kìa, thì hôm nay em đã ngồi cạnh chị rồi
Cảm ơn vì em đã trưởng thành mạnh khỏe. Chị thật sự vui lắm!
31 notes
·
View notes
Text
Khủng hoảng tuổi bắt buộc phải lớn...
Các bác ạ, t là một sv năm 3, tháng 4 vừa rồi t đã end 3 job t đang làm, và hiện tại t đang chỉ tập trung vào healing bản thân và học tập
T chưa thể nhận là một cô nàng thất nghiệp, chỉ là t yêu thích việc đi làm và được gặp những người mới, người lớn hơn mình để lắng nghe, chia sẻ, học tập và va chạm. Nhưng việc đi làm nhiều quá t đã kiệt sức, không biết có đúng là lí do từ đấy không. T luôn cảm thấy mệt mỏi muỗi cuối ngày trở về nhà, chẳng còn muốn đi chơi hay đi đâu với bạn bè. T sẽ nằm dài ra giường và sau đó dọn dẹp nhà cửa, ăn nhẹ và học bài rồi nằm ngủ.
T mất hết cảm hứng học tập và làm việc, thức dậy mỗi ngày với suy nghĩ "hôm nay sẽ trôi qua nhanh thôi" "cố lên sắp xong rồi" "còn 3 tiếng nữa" "còn 30p nữa" "mình có thực sự cần đi làm không nhỉ" "cái này có thực sự có ích cho minh không" "My ơi ổn không??''
Và thế đó t đã quyết định nghỉ việc hết, t muốn lấy lại cảm hứng học tập và sinh hoạt t đã mất, t không còn muốn làm gì và không thể làm được gì nên hồn.
Hãy nghỉ ngơi khi cần thiết, áp lực đồng trang lứa t có đấy, nhưng t không thể ép bản thân thành ai khác được. Trước tiên t phải yêu chính mình..... huhuhuhuhuhuhu
11 notes
·
View notes
Text
Lại một ngày nữa trôi qua với trái tim trống rỗng, vẫn là lời cầu xin xin trả thân xác này về với đất mẹ mang ân.
"Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo"
Câu thơ này cũng lâu lắm rồi, lúc trước đọc trong nhật ký của mẹ, không hiểu sao giờ này chạy ngang qua đầu mình. Nhưng mà mẹ ơi, làm cây thông cũng chưa chắc sống yên ổn với loài người, chính người cũng bị con người tàn phá, dày xéo mà. Con chẳng muốn về trần gian này nếu có kiếp sau. Thà làm yêu ma ngạ quỷ dưới địa ngục, còn hơn phải sống chung với con người. Con thấy, lòng người độc hơn cả quỷ, ác hơn cả ma.
Mẹ cho con về với mẹ đi, mẹ nha ? Đêm nay con muốn ngủ, ngủ một giấc vĩnh hằng.
11 notes
·
View notes
Text
Mẹ nó bỏ bố con nhà nó cũng được nửa năm, bữa thủ thỉ bác cháu mình hỏi nó có nhớ mẹ không mắt nó trong veo trả lời “mẹ về nhà ông ngoại ngủ rồi, mẹ không muốn ngủ với em nữa…” nghe thương…
Tết năm nay mình gần như dành 100% thời gian ở nhà để chơi cùng với nó, một phần vì yêu cháu một phần vì muốn bố nó có thời gian đi ra ngoài bạn bè biết đâu đầu óc khuây khoả, nguôi ngoa cú sốc còn chưa kịp đón nhận này. Nó vừa tròn 4 tuổi hôm vừa rồi, ngoan, ngọt ngào và có chút gì đó ranh mãnh của lũ trai xóm chợ như mình. Từ dảo không còn mẹ ở bên cả nhà thương nó chiều nhiều nên có chút ngang ngạnh, nổi loạn, nhưng gặp mình thì nghe lời răm rắp, bởi mình có thần chú tình bạn và mẹo để dụ nó làm theo ý của mình. Mình chơi siêu nhân cùng nó, dạy nó cách làm quen với mèo của mình, cổ vũ nó tự xúc ăn, tắm cho nó và đêm đến kể chuyện cổ tích nửa thuộc nửa bịa rồi hát cho nó ngủ, mấy thứ ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn nhưng có vẻ nó không bao giờ chán, hôm nào cũng đòi chơi lại, làm lại, kể lại… Mình nhận ra bản thân cũng học được nhiều hơn từ nó ví dụ như cách cóp nhặt niềm vui hoặc tìm đến nụ cười…
Mai mình lại ra HN, hồi nãy dặn nó “Mai bác cùng mèo ra HN rồi em Minh ở nhà nghe lời ông bà và bố ngoan nhé” nó chả nói gì một lúc, sau đó mới ngước lên bảo “Thôi, ok bác ra đi làm đi nhé, hôm sau lại về chơi với em nhé”… cái vòng tay sang ôm mình… trời ơi tan chảy…
Nó đang nằm bên mình, thở những nhịp đều đều trên lồng ngực bé tí, mùi hơi thở thơm tho và trong veo như mùi hy vọng. Đời nó sẽ có nhiều nỗi buồn mà cũng như mình và bố nó, chính bản thân nó sẽ phải học cách vượt qua bằng tự lực, nhưng mình tin rằng nó sẽ là người mang tới nhiều giá trị và ánh sáng cho cuộc đời này, hy vọng rằng con đường của nó sẽ toả sáng như cái tên mình đặt cho nó “Nhật Minh”…
16 notes
·
View notes
Text
Thư không gửi đến em #1.
Giờ là 4h24′ sáng, chắc em đã ngủ say. Tôi thì cứ như một kẻ điên cứ mở zalo lên để kiểm tra thời gian cuối cùng onl của em. Không biết để làm gì. Nghĩ cũng thật trở trêu, ngày còn bên nhau, hai đứa cứ cãi nhau vì tôi luôn ngủ trước em. Còn bây giờ, không đêm nào tôi ngủ được. Hồi ấy em hay bảo tôi bóp chân cho em dễ ngủ kèm câu nói “lát em ngủ thì nằm xuống ôm em nghe”. Đêm nào tôi cũng nhớ đến rồi đau lòng.
Chúng tôi sống cùng nhau mấy năm, thân thuộc như hơi thở. Tôi từng nghĩ ngày em đi, tôi sẽ nhẹ lòng chúc phúc cho em. Vậy mà không phải, tôi đớn đau và khổ sở hơn mình nghĩ. Ở tuổi này, vậy mà tôi lại muốn chết. Không phải tôi muốn dằn vặt em, chỉ là cảm giác ngột ngạt đến phát điên mỗi ngày khiến tôi thật sự không biết làm cách nào để thoát ra được. Nó ăn mòn tâm hồn tôi, vắt cạn hết mọi ý niệm ham sống của tôi, mỗi ngày trôi qua với tôi như cực hình vậy.
Tôi biết nếu mình chết đi, em sẽ khó khăn để vượt qua cảm xúc có một người vì em mà chết nên tôi vẫn cố gắng chống chọi từng giây từng phút. Nhưng nếu có một ngày tôi chịu thua, xin em tha thứ cho tôi. Bởi tôi cũng là người trần mắt thịt, nỗi đau này lớn quá em ơi, tôi không vượt qua được.
Ngày trước đi đâu về cũng sẽ có em đợi sẵn, giờ không có em nữa tôi không dám về nhà. Tôi sợ cảm giác bước vào căn nhà tối om, trống trải. Lần nào trở về tôi cũng đứng ở cửa khóc rất lâu, khóc đến tê tâm liệt phế.
Tôi nhớ em, tôi cần em hơn hết thảy mọi thứ cuộc đời mình.
100 notes
·
View notes
Text
100923
Mình đang viết dở một vài dòng về những nghĩ suy chạy mải miết trong đầu mình. Nhưng mà điều mình muốn kể ra, cứ tuôn mãi mãi, dài ơi là dài, nhưng mình cần đi ráng đi ngủ.
Mấy nay mình viết Tum khá thường xuyên. Mình biết là dấu hiệu của một số chuyện. Nhưng phần lớn nhất là mình thấy lạc lõng và căng thẳng.
Mình biết lọ kem dưỡng mình đang dùng rất mắc, nhưng mà mình cứ không thể thôi khóc mỗi đêm.
Cầu xin mình được giải thoát khỏi những đau khổ đang ở trong đầu mình. Mình không buông được.
Mình sợ hãi và thấy mình yếu kém rất nhiều.
Mình đang chứng minh mình thất bại hay sao?
25 notes
·
View notes
Text
29.10.2024
Hôm nay, đi cf với mấy đứa bạn, ngồi nói chuyện thời năm 1 năm 2, cách đây cũng được 4,5 năm rồi đó. Xong đứa nào cũng kêu mình hồi đó lạnh lùng, nhẫn tâm.
Ừa, công nhận, mình đã từng xù xì, gai góc, thẳng thắn biết mấy. Yêu hay ghét đều lộ rõ trên mặt, không biết thảo mai, không biết giấu diếm cũng không sợ làm người khác buồn lòng. Vì thật đấy, hồi đó mình làm gì biết nghĩ cho ai khác ngoài bản thân mình nữa. Trông mong gì ở một người chỉ quẩn quanh trong đầu những suy nghĩ tiêu cực, mất ngủ triền miên, uống bia mỗi ngày bây giờ. Mình lúc đấy như vô hồn, vô tri. Cứ nghĩ mãi: "Cái đau của mình là nhất, làm gì có ai đau như mình".
Nhỉ. Ai rồi cũng khác, cũng phải vượt qua, cũng phải ổn ấy. Nhiều khi bây giờ không ổn, nhìn lại đoạn thời gian ấy, thấy mình đi được một quãng dài ơi là dài, đủ thấy vui trở lại rồi.
11 notes
·
View notes