#Bùa yêu
Explore tagged Tumblr posts
Text
dính bùa yêu rùii
61 notes
·
View notes
Text
"Anh bỏ bùa gì mà lại làm em yêu vậy" What Spell Did You Cast to Make Me Fall In Love With You?
pairing – hangman x f!reader, jake seresin x f!reader, wife!reader, pilot!reader
summary – the marriage between the cocky blonde texan who thinks he's too good for everybody and the soft vietnamese girl
warnings – fluff, no smut, safe for minor readers, PG-13 language so be warned, like three mentions of alcohol, VERY slight angst, also no usage of y/n | 1.59k
word count – 1,587
notes – based on my desired reality (DR) vietnamese oc born in the united states, callsign is "dragon" and name is nicole. also, the title is a line in a vietnamese song called see tình by hoàng thùy linh, it's a good song! also, this is the first fic i've ever written in full so please enjoy!
ACT 1, SCENE 1 - THE HARD DECK
Nicole walks back to the pool table from the bar, drinks in hand. She hands a beer to Jake.
"Mrs. Seresin, what on earth are you drinking?" says Jake "Hangman" Seresin, reminding her of her soon-to-be married name. He gestures to her glass, a rosy-colored concoction of various fruit juices and seltzer.
"Have you got a single thought behind those green marble eyes of yours? Asian flush, genius!" she responds, the tone jokingly mocking.
Phoenix and Coyote almost choked on their drinks laughing at the exchange. Phoenix puts a hand on her chest and clears her throat.
"You know, when you guys told us about the engagement thing, I almost didn't believe you. Cowboy marrying a city girl. Now that's funny." said Phoenix.
Jake sashayed over to Nicole, wrapping his big arms around her. His way of showing her love was through physical touch. Hugging, kissing, holding hands.
"You know I'm only teasing you, baby." he said. Nicole giggled and wrapped her hands around his arms. Eye-rolling and further snickers ensue from Natasha and Javy.
Nicole understood this familiar plea for attention. They best enjoyed moments where it was just the two of them. No snickers, no glances, no doubts of their relationship. "Well, guess we better be on our way, it's.." Nicole glanced at her watch. "5:54!" she exclaimed, breaking out of Jake's grip.
Jake and Nicole set down their drinks down on a table. "Take care of our tab!" Jake said hurriedly, as he and Nicole frantically get ready to leave the Hard Deck. Nicole reached into her pocket and grabbed her keys, organized by size. "We'll see you guys at the ceremony," she said, grabbing Jake's hand and speed-walking with him out to the car.
Phoenix looked at Coyote in disbelief and scoffed, "Those two never pay their bill."
"Good thing I brought my credit card.." said Coyote.
ACT 1, SCENE 2 – THE CAR RIDE HOME
Nicole grasped the steering wheel as she breathed deeply. Music was softly playing through the speakers.
As "Glue Song" by beabeedoobee came on, Nicole glanced out of her window at the orange-red sunset, a common sight since moving to San Diego five years ago.
Born and raised in Portland, Oregon, which was 1,082 miles away, she enjoyed and preferred the sweltering heat of Southern California rather than Oregon's aqueous, blinding rains and windswept squalls.
She turned the music volume down using the button on the dashboard.
"Is something wrong?" Jake said, looking over at her. Placing his fingers in her hair, he started to run them through the ends of her slightly wavy, brown hair.
"Jake, you know my family."
"Well, of course I do, we've had dinner with them at your parents' restaurant so many times."
"That's sort of the problem." Nicole sighed, shifting a little bit in the leather driver's seat.
"What do you mean?" Jake said, returning his hand to his side.
"It's just that.. you know. I'm Asian and you're white. I'm really nervous on how our wedding is going to look."
"Oh, Nicky. You're worried about nothing. It can be disorganized as hell and I'd still be happy because I'm marrying you."
She felt more eased. Nicole loved it when he comforted her. The feeling was like an ocean wave had swept over her feet. Calming yet so comforting.
"Thanks babe." She said, turning her head to smile at him, replied to with a bright pearly white smile from her husband.
ACT 2, SCENE 1 – FLASHBACK, FIRST PERSON JOURNAL, NICOLE
I had just gotten to North Island yesterday afternoon. My god, the warm air and sun makes me feel like I'm on vacation or something.
"Looks like we have ourselves another lady pilot!"
I turned my head. There's a 6'1 man coming towards me. Who could this be? Is he talking to me? Surely, he is.
He extended his hand to me. Do I shake it? Reluctantly, I did.
"Nicole. Callsign's Dragon. And you?"
"The name's Hangman, but you can call me yours."
Oh my god. Did I just get hit on within my first HOUR of being here? Yes, I did. I just decided to forget about it.
Later that evening, my new friends Natasha and Callie took me to a bar. It was called The Hard Deck, I think? Really funny name. Fitting for a Navy bar, I guess.
But what do you know it, when I walk in, guess who I see? That blonde man from earlier.
For the first fifteen minutes, I tried my best to bury my head in conversation with Natasha and Callie. Their callsigns were Phoenix and Halo, which I thought was super cool. Dragon, Phoenix, Halo, the best female pilots in the nation, damn right.
I couldn't get him off of my mind though. So I told them what happened earlier, and they told me to go strike up a conversation with him. I don't regret it at all.
I walked up to the bar where he was sitting, pulled out the stool next to him, and sat down. He looked up.
"Well, who do we have here? You're that lady pilot from earlier today. Dragon, right?"
"How did you even remember all of that?"
"I'm magic, darling."
I couldn't help but blush. Darling? Please, this sounded like a cheesy romance novel that I would be forced to read for junior high English class.
"Whatever. But uh, yeah. I thought about what you said earlier. I respect you for having the guts to be that outgoing."
He chuckled. His teeth were perfect. I really can't lie, he's gorgeous.
"You, uh, never really told me your name either. You just told me your callsign. So.. yeah.."
"The name's Jake. Jake Seresin."
"Nice to meet you, Mr. Jake Seresin."
And that is the start of how I got a date for this Friday. For the second only time in my life, I'm dating somebody. Maybe someday, I'll marry somebody too.
Nicole, August 24, 2019
ACT 3, SCENE 1 – 3 DAYS LATER, WEDDING DAY
Nicole closed the journal and set it on the table of the vanity. She re-read the entry from her first day at Naval Air Station North Island, reminiscing on her first encounters with her soon-to-be husband.
"I can't believe the last line became reality. It's like it was just yesterday." she said to her sister, Josephine, who was curling her hair with a hot curling iron.
Nicole was wearing a white Áo dài with a white headpiece too, as per the Vietnamese tradition.
Josephine turned off the curling iron and helped Nicole get up from her chair.
"You're looking so beautiful, all dolled up like this, Nicky. You're a big, strong woman now." She said, giving her sister a bear hug.
"Thank you. Thank you so much, Joey. It's like yesterday we were just playing dollhouse in the basement, and now I'm getting married."
Both smiled at each other. "Go on out there girl. He's waiting."
Nicole walked out of the dressing room, and moved in between the arms of her parents, Uyen Kim and Han Hoang. They were so moved by the sight of their daughter marrying a man that makes her happy and content with life.
Nicole couldn't help but tear up when she looked out into the room and crowd. The wedding hall was clearly decorated with Vietnamese and western influence, paying homage to both families.
And there in the distance, she saw Jake waiting for her at the altar. Dressed in his Navy whites, he looked like the most handsome man in the world in Nicole's eyes.
When they reached the altar, her parents let go of her arms, and returned to their pew, as Nicole walked up to Jake, holding a bouquet of flowers. She saw the tears coming out of his eyes too.
In the congregation as Hangman's groomsmen were Rooster, Coyote, Payback, Fritz, Harvard, and Omaha. Nicole's bridespeople were Phoenix, Halo, and disregarding the traditional gender binaries, she also had Bob, Fanboy, and Yale. Also in the congregation was Penny and her daughter, Amelia.
"You look good, baby." said Jake, smiling at her and wiping her tears with his fingers.
"You look good too, baby." said Nicole.
When the time came to place rings on each other's fingers, Jake started to see all of their happiest memories together.
When he used his umbrella to cover her during a rainstorm, sacrificing his own uniform for her own comfort, and when he carried her back home on his back after an exhausting work day.
And as the minister had them recite their vows, Nicole started to see all of their memories flash before her eyes too.
The sunset drives where they sung along to Taylor Swift's "Our Song", the bar games where he always won, and the hugs that he would give her in front of their friends, not having a single worry in the world about embarrassing themselves.
"And now, you may kiss the bride." the minister said.
Jake leaned in to kiss her, finally landing a loving, gentle kiss on her lips. So moved, so loved, and so now married.
The congregation erupted in clapping and cheering.
"I can't believe they actually worked out." said Rooster, who was seconded by Phoenix and Coyote.
After a few full seconds, Nicole and Jake finally let go of each other's lips.
Looking each other in the eye, Nicole said,
"What spell did you cast on me to make me fall in love with you?" she said, smiling through tears and at this point, full sobbing.
"You know me. I'm magic, darling." he said, smiling back at her.
#jake seresin#jake hangman seresin#hangman seresin#hangman#hangman top gun#jake seresin x reader#hangman x reader#jake seresin x wife!reader#jake hangman x reader#top gun maverick#top gun#top gun fanfiction#top gun imagine#hangman fanfiction#hangman fluff#jake hangman imagine#hangman imagine#jake seresin fic#jake seresin fluff#jake seresin imagine#jake seresin fanfiction#top gun hangman#hangman x you#jake seresin x you#top gun wedding#hangman wedding#jake seresin wedding#jake hangman wedding#top gun wedding fic#vietnamese
99 notes
·
View notes
Text
Mỗi ngày mình sẽ viết một lá bùa hộ mạng cho chính mình, để ý cứ mỗi lần mình viết gì đó lên tumblr, cuộc đời sẽ lại dịu dàng với mình hơn chút. Thật ra, mình vốn biết nó là tên lừa đảo, với dịu ngọt là mồi ngon trên chiếc lưỡi câu, nó dụ hoặc mình đến, để bóp nghẹt mình, từ bên trong.
Suy cho cùng, cuộc đời nó chỉ muốn mình đừng qua bên kia, làm bạn với sự chết. Nó chỉ muốn chiếm hữu, kiểm soát, giam cầm mình trong xiềng xích của cái sống khổ đau. Khổ đau nó mang đến, gấp trăm ngàn lần hạnh phúc mà nó mang lại, thế mà nó vẫn nhân danh là vì yêu mình, muốn tốt cho mình, lẽ yêu đâu ra lạ thế ?
Mà thôi, mình cũng chẳng sống được mấy năm nữa nên nó sao mặc nó vậy. Cái gì kệ được thì kệ, cho qua được thì cho qua
6 notes
·
View notes
Text
Tổng hợp 70+ STT thả thính Tết 2023 mới lạ và độc đáo nhất
Mỗi dịp Tết đến xuân sang, bên cạnh những lời chúc ý nghĩa dành tặng cho người thân yêu, có không ít bạn trẻ quan tâm săn lùng các dòng STT thả thính Tết 2023 với hy vọng cưa đổ crush. Cùng NuChinh tìm hiểu ngay các dòng STT, caption thả thính đầu năm Quý Mão chất lừ nhé.
STT thả thính ngày Tết ngắn gọn gây ấn tượng khó phai
Những dòng STT thả thính đầu năm hiện đang trở thành xu hướng tìm kiếm được nhiều người quan tâm. Cùng gây ấn tượng mạnh mẽ với nửa kia qua một số các STT thả thính năm mới ngắn gọn được đề cập dưới đây nhé.
STT thả thính năm mới 2023 hài hước
Những dòng cap thả thính 2023 mang tính chất hài hước hứa hẹn sẽ giúp bạn thu hút được hàng ngàn lượt like và sự quan tâm của người ấy.
Phiên chợ tình anh rình mò mua thính. Thính đây rồi sao chưa dính em ơi?
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng. Đã xô vào, xin chớ ngược ra khơi.
Em có biết tại sao da anh đen không? Vì anh mải ngắm nụ cười tỏa nắng của em đấy.
Nghe tin đồn, ba mẹ em đang thiếu thằng con rể, nếu như em gật đầu, anh nguyện sẽ tiên phong.
Thịt heo thì lên giá. Má cứ đòi con dâu. Cho hỏi em ở đâu. Anh phi trâu tới đón.
Bao nhiêu tiếng pháo giao thừa. Bao nhiêu thính bả mới lừa được em?
Tính anh vốn dĩ thật thà. Em thả tim thật hay là “auto”.
Tết này ăn miếng kẹo ngô. Tiện cho anh hỏi em đã có bồ hay chưa?
Tết thì chẳng thiếu bí đao. Còn em sao lại nỡ (lòng) nào thiếu anh?
Bắc Đẩu thì đã có Nam Tào. Còn em đã có người nào hay chưa?
Tết này anh mà có được em… chẳng khác gì tách trà sen ân tình.
Xuân này vẫn giống xuân xưa. Vẫn đi xe số vẫn chưa có bồ.
Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ. Thì thầm nói nhỏ” em yêu anh”.
Tuyển người yêu đi du xuân Quý Mão nhé…! Mại zô, mại zô.
STT thả thính đầu năm 2023 cực ngầu
Nếu mong muốn tìm kiếm sự mới lạ và sáng tạo trong những dòng STT thả thính Tết 2023 thì đừng nên bỏ qua những gợi ý cực ngầu được đề cập dưới đây nhé.
Năm nay em vẫn một mình. Nếu anh cũng thế thì mình yêu thôi.
Anh ơi nước biển màu xanh, thời gian màu tím, tim anh màu gì? Tết này anh vẫn độc thân hay là anh hãy làm bồ em nha!
Tết đến xuân sang, mình có nhu cầu tìm một em gấu 37 độ ấm áp.
Gương kia ngươi ngự trên tường. Tết này ai sẽ ra đường cùng ta. Gương buồn gượng đáp lại rằng: “Câu này khó quá tao chưa nghĩ ra”.
Em ơi hãy để anh được cùng em nắm tay chào đón khoảnh khắc giao thời đặc biệt năm nay nhé.
Tết này ăn miếng thịt đông. Thế nào mà lỡ tông vào tim anh.
Ba mươi chưa phải là Tết còn em thì mãi vẫn chưa hết thương anh.
Tết này em lại lên chùa. Không yêu, em cũng bỏ bùa bắt yêu.
Bia xuân không thể giải sầu, uống là để biết trong đầu nhớ ai?
Tết ngồi cắn chút hạt dưa, bao lâu chưa được anh đưa về nhà.
Nem rán canh măng trên cỗ Tết. Cưới em về làm hết cho anh.
Tết này bánh kẹo thả ga, cơ mà ngọt nhất vẫn là yêu anh.
Tết nay anh không thèm kẹo mứt. Vì đã có môi em thơm ngọt tựa sen hồng.
Ăn bánh chưng rồi lại… lưng chừng thích em.
STT thả thính ngày Tết độc đáo
Những câu STT thả thính Tết mang tính chất độc đáo sẽ tạo được điểm nhấn khó phai trong lòng crush của bạn. Từ đó gia tăng cơ hội được gần người ấy hơn. Tham khảo ngay để có được sự chọn lựa phù hợp nhất nhé.
Dự báo thời tiết Tết 2023 nói rằng, có em ở cạnh anh.
Tết này ăn miếng dưa hành, xong rồi muốn dành cả thanh xuân cho em.
Tết nay bánh kẹo ngập nhà. Anh thích kitkat hay là kiss em?
Tết này vẫn giống Tết xưa. Vẫn viêm màng túi vẫn chưa có bồ.
Một năm thấm thoắt thoi đưa. Vậy mà anh vẫn chưa “cưa” được nàng.
Anh ơi em thích chả giò. Thích luôn cả việc hẹn hò cùng anh.
Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa. Đón anh vào và tống cổ anh ra.
Giao thừa mà chẳng có Táo Quân. Gian truân thế này biết quây quần bên ai?
Năm mới thật lắm xô bồ. Thôi thì về sao Hỏa tìm bồ ngay đây.
Tết ngồi uống cà phê không đường, tiện cho anh hỏi em có muốn “lên phường” cùng anh.
Tặng cho em miếng thịt đông, tiện cho anh hỏi đường tông vào tim em.
Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, tiện cho em hỏi nhỏ anh đã bồ hay chưa?
Thính này có thả cũng chỉ đợi anh dính, chờ hoài chờ mãi cũng chỉ mình em.
Em có bút chì không? Vì anh muốn xóa đi năm cũ và viết nên tương lai của chúng ta.
STT thả thính đầu năm 2023 sang chảnh
Nếu bạn yêu thích những câu STT thả thính sang chảnh thì những gợi ý dưới đây sẽ là sự chọn lựa lý tưởng. Lưu ngay lại và đăng tải lên trang mạng xã hội cá nhân cùng tấm hình thật xinh để sớm có được nửa kia nhé.
Tết ăn bánh kẹo thả ga, có điều ngọt nhất vẫn là yêu anh.
Soái ca là của ngôn tình. Còn anh thì chỉ của mình em thôi.
Ba mươi chưa phải là Tết. Không làm bạn đâu phải là hết, còn có thể làm người yêu mà.
Tết ăn bánh kẹo thả ga. Có điều ngọt nhất vẫn là yêu anh.
Quyết không tiêu tiền lì xì Tết. Anh để dành mua hết trái tim em.
Miền Bắc có hoa đào, miền Nam có hoa mai. Còn miền em thì có đôi ta.
Thịt gà phải có lá chanh. Cũng như em phải có anh mỗi ngày.
Đừng hỏi sao Tết đến mà em vẫn béo, bởi vì trong lòng em còn có anh nữa.
Một năm thấm thoát thoi đưa. Vậy mà em vẫn chưa cưa được chàng.
Nem rán, canh măng trên mâm cỗ Tết. Cưới em về, em làm hết cho anh.
Thiên hạ bảo em viết cap thả thính. Nhưng thực ra em viết cho anh là chính.
Tặng anh một gốc hoa đào. Tiện cho em hỏi lối vào tim anh.
Mứt dừa đi với chè xanh. Còn em cũng phải có anh mới vần.
New Year cũng không tuyệt bằng “Near You”.
Cap (caption) thả thính Tết 2023 bằng thơ đổ ngay crush
Bên cạnh việc gửi đến nửa kia các STT chúc mừng năm mới 2023, đừng quên gây ấn tượng với những dòng cap thả thính đầu năm 2023 bằng thơ đầy mới lạ được đề cập dưới đây nhé.
Người ta ngày Tết có đôi Tôi đây ngày Tết đơn côi 1 mình Người ta ngày Tết tâm tình Tôi đây ngày Tết một mình xem phim.
Hoàng hôn thì màu tím Nhưng em thích màu hồng Tim em vẫn còn trống Anh muốn chui vào không?
Nem rán canh măng trên cỗ Tết Cưới rồi em làm hết cho anh.
Bánh chưng, dưa hành, lì xì đỏ Nhìn em rồi nói “ỏ” đi anh.
Mặt tròn như cái quạt mo Anh nào vớ được ấm no cả đời.
Xuân kiếm lì xì, Hạ kiếm kem Thu kiếm hoa sữa, Đông kiếm em…
Anh ơi Tết đến cận kề Anh mau thu xếp mà về với em.
Lì xì thì màu đỏ Bánh chưng thì màu xanh Lẽ nào anh không biết Em đang thầm thích anh.
Anh gì ơi nghe em nói nhỏ Đất Thanh Hóa (quê em) vừa nghèo, vừa khó Gái Thanh Hóa vừa chịu khó lại cực ngoan Nếu Tết này cha mẹ em cần chàng rể thảo Anh có chịu về Thanh Hóa với em không?
Tết này vẫn chẳng có bồ Họ hàng tra hỏi “à, ồ,…, ế sao”. Thì thôi cứ mỉm cười chào. Bởi Tết trọn vẹn với bao bạn bè
Tết này vẫn giống mấy Tết xưa. Vẫn được mừng tuổi vẫn chưa có chồng. Vẫn làm công việc lông bông. Vẫn còn ở trọ vẫn còn ham chơi
Chú cá vàng bé nhỏ Mãi ở chiếc bể xanh Mọi thứ đều không rõ Chỉ nhớ về mỗi anh.
Em là cô gái có trái tim màu đỏ Vừa đủ nhỏ để chứa một mình anh.
Nhân gian vốn giỏi đặt điều. Nói em xinh đẹp yêu kiều dễ thương. Nấu cơm, dọn dẹp Tết về. Việc nào cũng giỏi như là yêu anh.
Trên đây là tổng hợp một số các STT thả thính đầu năm 2023 được nhiều bạn trẻ yêu thích nhất. Hy vọng quý bạn đọc sẽ cảm thấy hữu ích với bài viết này của NuChinh và sớm cưa đổ nửa kia của mình để có thể cùng nhau đón một năm mới với nhiều hy vọng và thành công.
Đánh giá bài viết
source https://nuchinh.com/stt-tha-thinh-tet-2023/
29 notes
·
View notes
Text
Vòng tay đá thạch anh tóc trắng, Viên đá thời đại
https://phongthuyngocan.com/blog/da-thach-anh-toc-trang-vien-da-cua-thoi-dai-GgcPOT1u.html
Đôi nét về Đá Thạch Anh Tóc Trắng
Tên gọi khác là White Quartz (SiO2)
Không sợ va chạm mạnh và không lo đá có thể bị vỡ.
Cấu trúc tinh thể là lục phương
Trên thế giới được phát hiện và khai thác ở Châu Phi, Ở Việt Nam số lượng và chất lượng không cao.
Ý nghĩa Đá Thạch Anh Tóc Trắng
Giúp chủ nhân mang lại nhiều may mắn trong công việc và cuộc sống sức khoẻ dồi dào.
Công dụng của Đá Thạch Anh Tóc Trắng
Mang lại may mắn cho chủ nhân rất nhiều, của cải, thịnh vượng và làm ăn phát đạt.
Giảm bớt căng thẳng,suy nghĩ tiêu cực, luôn vui vẻ lạc quan và yêu đời
Có thể trừ tà, tránh bùa, xua đuổi tà khí u ám
Cải thiện sức khỏe, điều trị các bệnh kinh niên
3 notes
·
View notes
Text
[Văn mẫu 10] Kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình bạn theo ngôi kể thứ nhất để chuẩn bị cho bài văn số 2 lớp 10 đề 4 đồng thời ôn luyện lại kĩ năng kể chuyện. Với đề bài kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình bạn theo ngôi kể thứ nhất, em có thể kể một kỉ niệm vui đáng nhớ hoặc một lỗi lầm nào đó bạn/ người bạn đó gây nên trong quá khứ bằng ngôi kể thứ nhất. Tham khảo một số bài mẫu của THPT Ngô Thì Nhậm để có thêm gợi ý làm bài và chuẩn bị cho bài văn số 2 lớp 10 đề 4 nhé! Đề bài: Kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình bạn theo ngôi kể thứ nhất Bài văn mẫu kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình bạn theo ngôi kể thứ nhất Bài văn mẫu 1 Người ta thường nói, sống ở trên đời không thể nào không có bạn bè. Tôi nghĩ đúng là như thế. Nếu như tôi không có bạn bè, có lẽ bản thân cũng chỉ là một hạt cát cô đơn giữa lòng sa mạc, sẽ cảm thấy cô đơn và nhỏ bé đến chừng nào. Tôi may mắn hơn khi không biến mình thành một hạt cát, vì tôi biết bên cạnh tôi lúc nào cũng có Lan – cô bạn thân từ thuở còn thơ bé. Chơi với nhau đã lâu, kỉ niệm cũng đã nhiều nhưng có một kỉ niệm hồi lớp 5 làm tôi mãi không thể nào quên... Lan và tôi vốn gần nhà nhau, cho nên chúng tôi quấn quýt với nhau ngay những ngày đầu khi còn thơ bé. Chúng tôi chơi cùng nhau, học cùng nhau, đòi mẹ mua quần áo giống nhau. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi là hai chị em sinh đôi nữa. Chơi với Lan rất vui, bạn ấy hay nhường nhịn tôi, có gì cũng mang đến cho tôi. Tôi quý Lan nên có gì hay ho đều giấu rồi mang đến nhà Lan để hai đứa cùng thử. Đi qua hết những ngày lớp mẫu giáo, rồi qua hết cả những năm tháng Tiểu học, tôi với Lan gắn bó với nhau như hình với bóng. Thế mà rồi vào một ngày kia, tôi phát hiện ra mình bị mất cái bút máy màu đỏ - quà tặng của bố mẹ tôi trước lúc vào Nam công tác. Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã đi làm ăn xa, cho nên tất cả những món quà bố mẹ tặng tôi đều rất trân trọng và coi như báu vật. Cây bút này cũng thế, Tôi cất kĩ nó vào hộp bút nhưng chẳng bao giờ dùng đến. Nó như một vật bất li thân, là bùa hộ mệnh của tôi vậy. Tôi choáng váng. Rõ ràng chiều qua sau khi lôi ra tôi đã cất vào hộp bút rồi cơ mà? Sao giờ lại không thấy đâu chứ? Tôi lục lọi khắp nơi cũng không thấy. Chẳng lẽ... Là Lan? Chiều qua chỉ có bạn ấy sang chơi với tôi...Ngày trước tôi khoe, Lan cũng thích cái bút ấy lắm. Nhưng...sao Lan lại làm thế? Lan biết rõ tôi quý cây bút ấy như nào mà? Thế nhưng tôi vẫn chạy sang nhà Lan và hỏi cho ra nhẽ. Lan một mực phủ nhận nhưng tôi không tin. Tôi không tìm thấy cây bút, mà Lan lại là người cuối cùng biết đến sự tồn tại của nó. Tôi đau lòng chứ, nhưng làm sao mà không giận cho được. Tôi nức nở chạy về nhà, bỏ mặc lời gọi của Lan phía sau lưng... Ngày hôm sau, tôi không chờ Lan cùng đi học nữa. Cả mấy ngày sau, vài tuần sau cũng vậy. Trên lớp, tôi tránh mặt Lan. Về đến nhà, tôi cũng không muốn gặp Lan nữa. Có lúc tôi bất chợt nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của Lan đang nhìn mình. Tôi chợt mủi lòng. Nhưng nghĩ về bố mẹ, về cây bút mà tôi hằng yêu quý, tôi không thể nào tha thứ cho Lan... Mưa mấy ngày rồi mà không dứt. Tôi cám thấy mệt mỏi, đầu lại âm ấm sốt, thân thể rã rời. Tôi viết đơn xin nghỉ học rồi nhờ ngoại đưa cho bạn nộp giúp. Cả sáng hôm ấy tôi ê ấm trên giường không thể nào ăn uống được gì. Khát nước, tôi cố vực mình dậy với lấy cốc nước trên bàn. Quyển tập của tôi rơi xuồng, tôi cúi xuống nhặt và bất chợt thấy có cái gì đó sáng lóe lên trong tít cái gầm tủ quần áo bên cạnh. Tôi khều ra. Là cây bút màu đỏ! Đã vài tuần trôi qua rồi, cây bút vương đầy mạng nhện, thân đã hơi gỉ ra làm xước lớp sơn đỏ bao bên ngoài. Cây bút mà tôi đã đổ cho Lan lấy cắp đây ư? Chỉ vì...chỉ vì sự trẻ con của tôi...Chỉ vì không tìm kĩ mà tôi đã hiểu lầm người bạn đã gắn bó với mình suốt mấy năm trời. Tôi òa khóc nức nở rồi lịm đi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Khi tôi tình giấc thì trời đã xế trưa. Tôi khó nhọc mở đôi mắt, đập vào mắt tôi là cô bạn thân bé nhỏ, đầu tóc vẫn còn vương nước mưa. Thấy tôi tỉnh, ánh mắt Lan reo lên sự mừng rỡ. Lan ôm chầm lấy tôi. - Hôm nay cậu nghỉ, cậu làm mình lo quá. Thấy cái Ngọc bảo cậu bị ốm mưa mà tớ lại không biết gì. Tớ có lỗi quá.
Tôi òa khóc nức nở. Không biết tôi khóc vì xúc động hay xấu hổ nữa. Chỉ biết rằng tôi khóc rất to, rất lâu sau mới nín được. Tôi cầm chiếc bút, đưa cho Lan. - Mình xin lỗi...Do mình, do mình đã đổ lỗi cho cậu... Mình có lỗi nhiều lắm. Lan nhìn tôi âu yếm. Lan chẳng nói gì, nhưng tôi thấy bàn tay cậu ấy như đang siết mạnh vào bàn tay tôi. Thấm thoát đã mấy năm trôi qua. Từ bấy đến nay, tôi và Lan vẫn luôn là một đôi bạn thanh mai trúc mã thân thiết. Chúng tôi cùng nhau thi đỗ vào trường chuyên của Tỉnh, cùng nhau trọ một phòng trong kí túc xá, cùng nhau lóc cóc đạp xe lên phố đi học, cùng nhau trải qua những năm tháng cấp ba đẹp nhất. Cảm ơn trời đất đã ban phát cho tôi một người bạn quý giá như vậy. Cảm ơn Lan vì đã luôn bên cạnh và chăm sóc cho tôi! Bài văn mẫu 2 Trên đời này còn có một thứ trong sáng hơn pha lê, quý giá hơn những viên ngọc, đó là tình bạn ở lứa tuổi học trò. Tôi không biết mọi người thế nào, chứ riêng bản thân tôi thì tình bạn quả là quý giá. Bởi tôi đã yêu quý một tình bạn đẹp của mình, bấy giờ và mãi sau này. Từ khi mới hai tuổi tôi đã chơi thân với Ngọc. Ngọc bằng tuổi tôi lại ở gần nhà tôi nữa. Bố mẹ Ngọc và bố mẹ tôi cũng thân nhau, nên đương nhiên hai đứa tôi cũng vậy. Hầu như những khi không phải tới lớp mẫu giáo chúng tôi đều ở bên nhau. Mẹ Ngọc khéo tay lắm, cô đã làm cho tôi và Ngọc một con búp bê. Chúng tôi giữ gìn búp bê lắm. Con búp bê tuy không thể đẹp như đồ chơi ngoài cửa hàng, nhưng với bọn trẻ chúng tôi thì búp bê là thứ đồ chơi thiêng liêng. Có lần khi cùng nhau ôm búp bê đi chơi, tôi và Ngọc bị một nhóm chặn đường, chúng cướp mất con búp bê. Tôi sợ quá khóc thét lên, còn Ngọc thì xông ra cố giành lại cho bằng được. Thấy bạn hăng quá, tôi cố giữ lại búp bê, nhưng không giữ được. Bọn kia vừa đông lại lớn nữa nên hai đứa tôi bị ấn cho ngã dúi ngã dụi. Rồi không ai bảo ai, chúng tôi cùng òa lên khóc, phần vì tiếc, phần vì bị ngã đau. Lúc về, chúng tôi nước mắt nước mũi chảy dài, quần áo xộc xệch đầy đất cát. Từ đó không có búp bê để chơi nữa. Cho tới khi tôi năm tuổi, không hiểu tôi bị bệnh gì, chỉ biết là nó sẽ không bao giờ khỏi được, mà bệnh cứ theo tôi mãi. Sức khỏe không tốt thời gian đầu, ngay cả việc đi lại của tôi cũng bị hạn chế. Thế là tôi không được đi học nữa mà phải ở nhà. Ngọc cũng xin nghỉ để ở nhà với tôi. Ngày nào, Ngọc cũng sang nhà tôi chơi, đọc truyện buổi trưa. Cứ thế tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm, nó như một miếng đất nhỏ ngày qua ngày, chúng tôi đắp thêm lên cao mãi dần thành ngọn núi. Cứ tưởng rằng nó sẽ không bao giờ thay đổi để lớn mãi như vậy. Nhưng tới một ngày nó không lên cao được nữa, với tôi đó là một ngày định mệnh, khi mà cả hai đứa tôi xa nhau mãi mãi. Cho tới bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn bật khóc. Tất cả là lỗi tại tôi. Tôi thầm tự trách bản thân… Hồi đó tôi và Ngọc chơi trò viết thư. Chúng tôi viết thư cho nhau bỏ vào chai chôn xuống miếng đất cách nhà tôi khá xa. Mặc dù đã hứa sẽ ra chỗ hẹn đúng giờ, nhưng vì mải xem phim hoạt hình nên tôi đã quên mất. Còn Ngọc thì cứ đứng chờ và tin rằng tôi sẽ đến. Tôi tới muộn, bố mẹ Ngọc không thấy Ngọc về liền sang hỏi tôi, tôi mới nhớ ra, mọi người cuống lên tìm. Thì ra Ngọc chờ tôi lâu quá, trên đường về Ngọc đã gặp một trận mưa và ốm. Thật là xót xa. Đã đôi lúc tôi muốn quên đi tất cả để giảm đi cái cảm giác có lỗi của mình, nhưng không được. Nhiều lúc nhớ Ngọc quá, tôi gọi Ngọc trong tiếng nấc. Hình ảnh Ngọc vẫn hiện về trong giấc mơ của tôi. Mỗi lúc nhớ về kỉ niệm với Ngọc, tôi lại buồn da diết. Ngọc ơi! Tớ xin lỗi, Tất cả là tại tớ. Bây giờ khi nào không vừa lòng với những người bạn của mình, tôi lại nghĩ tới Ngọc. Tình bạn đầu tiên của tôi ngọt ngào nhưng cũng thật buồn. Lá thư hồi ấy của tôi đã viết: “Ngọc ơi! Mình mãi là bạn nhé”. Tôi ước ao tình bạn sẽ mãi đẹp Hùng ơi! Sao lâu thế? Muộn học mất rồi. – Tớ xin lỗi vì đã để cậu phải đợi lâu. Tặng cậu nhân ngày sinh nhật Tôi thật bất ngờ khi Hùng dúi nhanh vào tay tôi một đôi dép mới. Nhoẻn miệng cười, tôi nói: – Sao hôm nay bày vẽ thế. Cậu định chuộc lại lỗi lầm hôm trước hay sao?
Tôi nói ra câu ấy cốt là chỉ nói đùa thôi. Ấy vậy mà không ngờ mặt Hùng xịu hẳn đi. Trông cậu, tôi hối tiếc về những gì mà mình vừa mới nói. Câu chuyện xảy ra hai tháng trước đây khi tôi với Hùng từ một đôi bạn vô cùng thân thiết trở nên đối nghịch. Hùng với tôi không cùng xóm nhưng chúng tôi làm bạn với nhau từ khi bước vào lớp một. Từ đó trở đi năm nào chúng tôi cũng học cùng lớp với nhau, ngồi cùng bàn với nhau và chia sẻ với nhau tất cả. Tình bạn của chúng tôi cũng bởi thế mà bền chặt và thân thiết lắm. Cuộc sống cứ thế trôi đi thật đẹp nếu không có chuyện lớp tôi xảy ra liên tiếp những vụ mất tiền. Trong gần một tháng hơn một triệu đồng bỗng nhiên không cánh mà bay. Nạn nhân là gần chục bạn lớp tôi, trong đó Hùng bị mất nhiều hơn tất cả. Không khí ở lớp từ hôm xảy ra chuyện mất tiền bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Cô chủ nhiệm rồi cả đoàn thanh niên cũng vào cuộc mà không thể nào tìm ra thủ phạm. Ở trường chúng tôi cũng chịu nhiều áp lực. Một lớp chọn với toàn những học sinh ưu tú mà lại xảy ra chuyện không hay như thế thì tránh sao khỏi những cái nhìn và sự chê bai của các bạn lớp bên. Cứ thế nội bộ lớp tôi bắt đầu lục đục. Một số mối quan hệ có nguy cơ rạn nứt và đổ vỡ. Dẫu vẫn biết “một mất mười ngờ” nhưng rõ ràng không thể không bực giận khi mình tự nhiên bị cả lớp hoài nghi. Gần một tháng đã trôi qua vậy mà chuyện ở lớp vẫn không hề tiến triển. Hôm ấy, vẫn như thường lệ, tôi đi học và qua cổng nhà Hùng. Thế nhưng mới gặp tôi, Hùng đã nói: – Có lẽ từ nay tao chẳng nên tin ai cả. Tôi nghe thấy lạ, bèn hỏi lại: – Cậu nói thế nghĩa là sao? Hùng lạnh nhạt: – Chẳng sao cả. Có vậy mà còn không hiểu hay sao? Câu nói của Hùng đáp hẳn vào nhân cách của tôi. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hùng quay ngoắt đầu xe đi thẳng. Vậy là đã rõ, Hùng đã nghi ngờ cả bản thân tôi. Tôi buồn lắm, rệu rã đạp xe tới cổng trường, cắp cặp vào lớp ngồi bên người bạn thân cả buổi mà không dám bắt lời. Mỗi khi tôi trộm nhìn sang, vẻ mặt Hùng lại ánh lên sự bất cần và thách thức. Buổi học hôm ấy trôi qua căng thẳng, chậm chạp và mệt nhọc. Tan học, lần đầu tiên từ khi bước vào ngôi trường mới, tôi một mình đạp xe vội vã về nhà. Mệt mỏi và chán nản, tôi nằm vật ra giường. Chẳng lẽ tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi lại đổ vỡ một cách đơn giản thế ư? Không thể được! Tôi phải nghĩ và phải làm rõ “vụ án” này để chứng minh cho sự trong sạch của mình và quan trọng hơn là để cứu vãn tình bạn của chúng tôi. Những ngày sau đó là những kỷ niệm rất buồn đối với tình bạn của chúng tôi. Tôi không nói và như thế Hùng càng có lý để ngờ vực gian trá của tôi. Nhưng tôi không chấp nhận, tôi cùng một vài bạn nam trong lớp đã lập thành một nhóm quyết tâm phá vụ án này. Không nghi ngờ bạn nào trong lớp, chúng tôi hướng mũi điều tra vào một số người hay qua lại lớp mình. Không ngờ, chỉ không đầy năm buổi học chúng tôi đã tóm được ngay thủ phạm. Tất cả thế là đã rõ, thủ phạm lấy cắp tiền không phải là học sinh của lớp tôi. Những căng thẳng trong lớp tự nhiên không còn nữa, bạn bè lại hòa nhã và vui vẻ với nhau. Cũng sau hôm ấy, Hùng đã đến tận nhà tôi và xin lỗi. Tôi chỉ cười và nắm chặt hai bàn tay của nó. Tôi không bao giờ ngờ được giữa tôi và Hùng lại có những ngày như thế. Nhưng quả thực sau tất cả những chuyện này, tôi lại cảm thấy càng yêu quý nó hơn… – Tớ… tớ cảm ơn và xin lỗi cậu. Tớ chỉ đùa thôi. Hùng không nhìn thẳng vào tôi: – Tớ biết mình có lỗi và tớ ân hận lắm. Tớ chỉ mong từ bây giờ cậu vẫn coi mình là bạn. – Cậu ngốc lắm. Tớ có suy nghĩ gì đâu! Tôi an ủi. Thế đấy kỷ niệm của tôi và Hùng là thế. Đúng là hạnh phúc là một sự đấu tranh. Hay nói đúng hơn, sau những gian nan ta mới hiểu hết ý nghĩa của hai từ hạnh phúc. Tôi tự hào về người bạn của tôi. Tôi yêu quý cả sự ngây thơ và chân thành của nó. Xem thêm: Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thânKể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất về tình cảm gia đình Bài văn mẫu 3 Trong cuộc sống của mỗi con người được sống và yêu thương trong vòng tay của gia đình, người thân là một điều vô cùng hạnh phúc, may mắn. Nhưng có một thứ
tình cảm cũng vô cùng thiêng liêng và quan trọng sẽ theo ta đến hết cuộc đời này ấy chính là tình bạn. Tình bạn đi cùng chúng ta qua những năm tháng trưởng thành, có lẽ đẹp nhất ấy chính là tình bạn thuở học sinh vì đó là khoảng thời gian hồn nhiên, thơ ngây và chân thành không vương chút tạp niệm, vướng bận nhất. Tôi cũng đã có một tình bạn đẹp với kỉ niệm đáng nhớ sâu sắc cùng Vy- người bạn thân hồi cấp 2 của tôi. Đó là năm tôi học lớp 7 ở trường cấp hai của xã, hôm ấy là một ngày mùa thu trong trẻo, bầu trời xanh cao vời vợi- ngày đầu tiên tôi gặp Vy. Khi tiếng trống báo hiệu vào lớp vang lên chúng tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để chờ cô giáo vào như thường lệ. Nhưng hôm đó vào lớp không phải chỉ có mình cô mà đi cùng còn có một bạn nữ dong dỏng người, gương mặt bầu bĩnh đầy vẻ ngượng ngùng e thẹn. Chúng tôi lúc đó đều xôn xao, tò mò hỏi nhau không biết bạn ấy là ai. Để chấm dứt những thắc mắc của chúng tôi cô giáo đã mỉm cười dịu dàng rồi giới thiệu : - Đây là bạn Hải Vy, bạn mới chuyển từ trong TP Hồ Chí Minh ra và sẽ học cùng lớp chúng ta từ hôm nay. Vì bạn mới đến nên sẽ còn nhiều bỡ ngỡ chưa quen, chúng ta cùng giúp đỡ bạn nhé các em. Một tràng pháo tay vang lên, chúng tôi ai ai cũng vui vì lớp có thêm một người bạn mới rất dễ thương, tôi vẫn nhớ khi thấy chúng tôi vỗ tay Vy đã cười rất tươi không còn vẻ e thẹn bẽn lẽn như lúc đầu. Vì lúc đó bạn ngồi cạnh tôi mới chuyển lớp, chỗ bên cạnh tôi đang trống nên cô giáo đã xếp Vy xuống ngồi cạnh tôi. Thật bất ngờ lúc đó Vy đã không ngại ngùng mà bạn ấy mỉm cười rất dịu dàng bắt chuyện với tôi trước : - Chào cậu, mình tên là Hải Vy, từ hôm nay mình sẽ được học cùng các cậu rồi. – Ừ mình là Khánh Linh, rất vui được học cùng cậu. – Vậy từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt nhé! – Nhất trí! Vy và tôi cùng nhìn nhau cười rạng rỡ. Chất giọng miền Nam ngọt ngào, dế thương cùng nụ cười hồn hậu đã làm tôi có cảm giác quý mến Vy ngay từ lúc đầu. Chỉ cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy mà đã bắt đầu một tình bạn vô cùng đẹp của chúng tôi trong những năm tháng cấp hai đầy đáng nhớ. Về sau khi thân thiết hơn Vy có kể với tôi rằng vì tính chất công việc bố của bạn ấy hay phải đi công tác xa nên từ nhỏ bạn ấy cùng đã quen với việc chuyển chỗ ở và vì thế Vy cũng không có nhiều bạn. Chúng tôi rất hợp nhau từ sở thích vẽ tranh đến cả thói quen ăn uống. Vy có rất nhiều tài lẻ, bạn ấy biết đánh đàn piano rất giỏi, tôi đã rất vui khi vào ngày sinh nhật của mình Vy đã đàn bài hát chúc mừng sinh nhật tôi và tặng tôi một bộ sáp màu rất đẹp, tôi vẫn luôn giữ gìn nó cẩn thận đến bây giờ. Hai chúng tôi thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập, tôi học tốt môn Văn hơn còn Vy thì giỏi Tiếng Anh nên chúng tôi hay sang nhà nhau học nhóm để cùng nhau tiến bộ. Bố mẹ Vy rất quý tôi, bác gái còn nấu cho tôi ăn những món ăn Nam Bộ rất ngon mà từ bé tôi chưa từng được thư��ng thức. Bố mẹ tôi cũng luôn khen Vy vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn, cứ như vậy chúng tôi trở thành một đôi bạn thân cùng trải qua những năm tháng tuyệt vời thời niên thiếu. Bẵng đi đến một ngày cuối năm lớp 9, khi cả 2 đứa đang cùng nhau đạp xe đến trường, Vy đã kể với tôi bằng một giọng buồn rầu nhẹ bẫng, rằng vài hôm nữa bạn ấy sẽ lại chuyển vào trong Sài Gòn, và có thể sẽ định cư hẳn vì bố bạn ấy sẽ làm việc luôn trong đó. Lúc đó tôi đã rất buồn vì nghĩ rằng có lẽ sẽ không được gặp Vy nữa. Tối hôm ấy về nhà tôi đã khóc rất nhiều nhưng Vy đã gọi điện cho tôi và bảo rằng hai đứa vẫn có thể gọi điện tâm sự với nhau như thế này dù ở xa nên tôi cũng đã đỡ buồn đi rất nhiều. Hôm Vy chuyển đi, bố đưa tôi ra tận ga tàu để tiễn Vy, tôi đã tặng Vy một cuốn sổ tự tay tôi trang trí với rất nhiều ảnh và hình của 2 đứa để làm kỉ niệm. Chúng tôi đã ôm nhau và cùng khóc nhưng đều hẹn sau này nhất định sẽ gặp lại nhau. Đó là chuyện của 3 năm trước rồi hiện tại tôi đã lên lớp 10, tôi và Vy hầu như tuần nào cũng gọi điện và viết thư để tâm sự, kể cho nhau nghe về cuộc sống, học tập và những người bạn mới của mình. Hè này nhờ kết quả học tập tốt tôi đã được bố thưởng cho một chuyến du lịch vào Sài Gòn, tôi đã hẹn gặp Vy rồi.
Nhất định khi gặp lại tôi sẽ nói với bạn ấy rằng tôi đã nhớ bạn ấy rất nhiều. Tình bạn của chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp như vậy đó. Bài văn mẫu 4 Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy… Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó. Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi: – Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho? Bé Nhi nói: – Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được. – Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghẹ thật to để gập thuyền lá thả trôi sông. Tôi cọng lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Nhưng con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói: – Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi! Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vướt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. B��ng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói: – Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thoả thích trên sông. Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hôm bố mẹ nó hoà giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Nhưng chiếc thuyền đã không không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ! Bài văn mẫu 5 Hồi còn học lớp Hai, tôi và Thảo Vy là đôi bạn rất thân. Một hôm, tôi và Vy rủ nhau ra công viên dạo mát. Nơi đó, chúng tôi đã có một kĩ niệm khó quên. Khi ông mặt trời thức dậy, ánh nắng chan hoà rải trên khắp cành cây, kẽ lá. Tôi và Thảo Vy đã có mặt ở công viên. Chúng tôi đi dạo vườn hoa, hít thở không khí trong lành. Bỗng tôi nhìn thấy một khóm hải đường đang nở hoa. Màu đỏ rực của hoa chen lẫn màu lá xanh mơn mởn của lá. Cánh hoa mềm mại như nhung, nhuỵ hoa túm ở giữa trông thật quí phái. Tôi dừng lại reo lên: – ồ! Hoa đẹp quá! Thảo Vy cũng dừng lại ngắm hoa nhưng lại lắc đầu nói: – Hoa hải đường này làm sao đẹp bằng hoa hồng. Thảo Vy đưa tay nâng niu một đoá hồng đã khoe sắc ở cạnh đấy. Tôi tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Vy. Tôi đưa ra lí lẽ: – Hoa hồng đẹp nhưng không sang trọng bằng hoa hải đường. Nhờ có những khóm hải đường mà công viên mới thêm rực rỡ, đáng yêu”. Vy hỏi lại tôi – Thế bạn không nghe người ta nói: “Hoa hồng là chúa của các loài hoa” hay sao? Cuộc tranh cãi không phân thắng bại, ai cũng đưa ra lí lẽ để bảo vệ ý kiến của mình. Ai cũng cho mình nói đúng. Bỗng bác bảo vệ đi ngang qua nghe được chuyện, bác dừng lại bảo: – Này, hai cháu đừng tranh cãi nữa. Hoa nào trồng ở đây cũng đẹp, cũng xinh. Mỗi loài hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc, bảo vệ chúng. Tôi và Thảo Vy đã hiểu ra. Chúng tôi cảm ơn bác bảo vệ rồi nắm tay nhau chạy đến bãi cỏ ven hồ.
Bầu trời trong sáng cùng làn gió mùa xuân mát mẻ làm chúng tôi cảm thấy thân thiện nhau hơn từ dạo ấy. Bây giờ chúng tôi đã lớn. Mái trường THCS đang chờ đón chúng tôi. Có lẽ tôi sẽ có nhiều bạn mói. Dù có nhiều cuộc vui hơn nữa nhưng những kỉ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu luôn mãi trong tôi. Bài văn mẫu 6 Chiều, tan học, tôi lại rảo bước trên con đường quen, nơi mà trước đây tôi và An – một người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi có bao nhiêu là kỉ niệm, vui có, buồn có. Nhưng có lẽ kỉ niệm về ngày An dạy tôi chạy xe đạp làm tôi nhớ mãi… Ngày ấy, An sống cùng bà ngoại ở cạnh nhà tôi, bởi An là con gái nên chúng tôi cũng dễ dàng trở nên thân thiết với nhau. An là một cô bé rất đáng yêu, hay cười và hơn tôi rất nhiều điều khác. An có một làn da nâu với mái tóc ngắn so le khiến cô bé trở nên mạnh mẽ. Tôi yêu mến An ở sự mạnh mẽ – An chưa lần nào khóc! Sáng nào cũng thế, An đều qua nhà tôi và rước tôi đi học. Không phải nhà tôi không có xe mà chỉ vì tôi không biết chạy xe đạp. Cứ như thế mà An chở tôi mấy năm liền. Cho đến những ngày cuối cấp 1, đó là ngày cuối tuần, tôi đứng trông mãi mà không thấy An đến. Thế là tôi bèn đi qua nhà An xem cô nàng có ngủ quên hay không. Đến nhà thì bà ngoại An bảo rằng An đã đi học rồi. Tôi bắt đầu thấy nóng rơ trong người. Và tôi đi bộ đến trường với sự giận dữ. Có lẽ lúc nhỏ tôi là cô bé được chìu chuộng nên tôi hay tỏ ra khó chịu khi có việc không vừa ý mình. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá đáng!! Đến lớp, tôi tiến về An liền. – An! Sao hồi sáng An không rước Chi? Để Chi đi bộ đau chân rồi nè!! An vẫn điềm nhiên và nói với vẻ nghiêm khắc: – Sau này An sẽ không chở Chi đi nữa đâu! Chi lớn rồi chứ còn bé gì đâu. Sáng mai An sẽ chỉ cho Chi chạy xe đạp! An nói bấy nhiêu rồi đi ra ngoài, tôi cũng chả nói được điều gì. Sáng hôm sau, An bắt đầu tập cho tôi chạy xe. Tôi rất nhát nên khi leo lên xe, đạp được hai, ba vòng đã ngã. Cứ như thế, tôi không chịu được nữa, tôi bắt đầu khóc. – Chi không tập nữa đâu, té đau lắm!! – Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục. Nếu không sẽ thất bại mãi đấy. Câu nói lúc này của An khiến tôi có thêm động lực, tôi bắt đầu luyện chạy xe đạp nhiều hơn… Va rồi tôi đã thành công. Hôm ấy tôi sang nhà An để khoe kết quả của mình. Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng ba mẹ An đã rước An ra Hà Nội. Tôi như không tin vào sự thật nữa. Và đến bấy giờ tôi mới hiểu được câu nói của An ” sẽ không chở Chi đi học nữa “… Tôi đứng lặng, nước mắt bỗng rơi. Ngày hôm nay, tuy mỗi đứa đã mỗi nơi, nhưng tôi vẫn không sao quên được hình bóng của An. Tuy đó chỉ là một kỉ niệm nhỏ nhưng nó sẽ mãi mãi là một kỉ niệm – một khinh nghiệm sống trong đời tôi: “Té đau thì cứ khóc, khóc xong phải đứng lên mà tiếp tục”. Giờ này nơi đâu đó, chắc An cũng đang nghĩ về tôi… >> Xem thêm hướng dẫn làm các đề bài khác trong tiết Viết bài làm văn số 2 **************** Hy vọng rằng những bài văn mẫu kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình bạn theo ngôi kể thứ nhất trên đây sẽ giúp các em hoàn thành bài làm của mình một cách hoàn thiện và thuận lợi nhất. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài van mau lop 10 khác được cập nhật thường xuyên tại doctailieu.com. Chúc các em luôn học tốt và đạt kết quả cao nhé!
0 notes
Text
✨ Tỏa Sáng Cùng Trang Sức Bạc ✨
Bạc không chỉ là một món phụ kiện mà là lời khẳng định phong cách! Với chất liệu bạc sáng bóng, không chỉ là điểm nhấn tinh tế cho trang phục mà còn mang đến sự bảo vệ, như chiếc bùa hộ mệnh nhỏ bé.
🔹 Tại sao bạc lại đặc biệt đến vậy? Bạc 925 (hay bạc Ý) được nhiều người yêu thích bởi sự bền bỉ và sáng bóng lâu dài. Và đừng lo nếu bạc có chút đổi màu - đó chỉ là lớp "thời gian" mà bạn hoàn toàn có thể làm mới dễ dàng!
🔹 Kết hợp phong cách độc đáo Trang sức bạc dễ dàng kết hợp với mọi phong cách, từ cổ điển đến hiện đại. Chỉ cần một chiếc nhẫn bạc hoặc đôi khuyên tai nhỏ nhắn là bạn đã có thể nổi bật, tự tin.
🔹 Cách giữ bạc luôn sáng bóng Lau nhẹ trang sức bạc bằng vải mềm sau khi đeo, cất trong túi chống oxy hóa và nhớ tránh tiếp xúc với hóa chất mạnh nhé! Điều này giữ cho món đồ luôn mới như ngày đầu tiên.
Tại sao Bạc 925 bị đen? Cách bảo quản trang sức bạc bền đẹp.
5 tác dụng của bạc trong tâm linh - bí ẩn trang sức bạc
0 notes
Text
Đá Mắt Rồng: Viên Ngọc Quý Của Tự Nhiên
1. Giới thiệu về đá mắt rồng
Đá mắt rồng, hay còn được gọi là "Dragon Eye Stone," là một loại đá quý độc đáo và hấp dẫn, được biết đến với vẻ đẹp lấp lánh và những ý nghĩa phong thủy sâu sắc. Được hình thành từ sự kết hợp của các khoáng chất tự nhiên, đá mắt rồng không chỉ là một món đồ trang sức quý giá mà còn mang lại nhiều lợi ích về sức khỏe và tâm linh cho người sử dụng. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng khám phá nguồn gốc, đặc điểm, công dụng và cách bảo quản đá mắt rồng.
2. Nguồn gốc và hình thành đá mắt rồng
Đá mắt rồng chủ yếu được khai thác từ các mỏ đá ở nhiều quốc gia, nhưng phổ biến nhất vẫn là từ Brazil, Madagascar, và các nước châu Á như Trung Quốc, Ấn Độ. Đá mắt rồng được hình thành qua hàng triệu năm từ sự biến đổi của các khoáng chất tự nhiên dưới áp lực và nhiệt độ cao trong lòng đất. Quá trình này tạo ra những viên đá có màu sắc và vân đá độc đáo, đặc trưng cho mỗi viên.
3. Đặc điểm nhận diện đá mắt rồng
Đá mắt rồng có nhiều đặc điểm dễ nhận diện, bao gồm:
Màu sắc phong phú: Đá mắt rồng thường có màu sắc đa dạng như xanh, nâu, vàng và đen. Màu sắc của đá thường có sự chuyển sắc giữa các tông màu, tạo nên hiệu ứng bắt mắt.
Vân đá tự nhiên: Bề mặt của đá mắt rồng thường có những vân đá tự nhiên độc đáo, tạo nên sự hấp dẫn riêng biệt cho từng viên đá.
Độ trong suốt: Mặc dù không phải lúc nào cũng trong suốt, nhưng nhiều viên đá mắt rồng có độ sáng bóng và phản chiếu ánh sáng rất tốt.
4. Công dụng của đá mắt rồng
Đá mắt rồng không chỉ đẹp mà còn mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe và tâm linh. Dưới đây là một số công dụng nổi bật của loại đá này:
4.1. Tâm linh và phong thủy
Bảo vệ người sử dụng: Đá mắt rồng được coi là một “lá bùa” bảo vệ, giúp xua đuổi những năng lượng tiêu cực và mang lại bình an cho tâm hồn.
Tăng cường trực giác: Loại đá này được cho là có khả năng kích thích trực giác và giúp người sử dụng nhận thức tốt hơn về bản thân và môi trường xung quanh.
Gắn kết tình cảm: Đá mắt rồng có tác dụng thúc đẩy tình yêu và sự gắn kết trong các mối quan hệ, giúp cải thiện giao tiếp và sự hiểu biết giữa các thành viên trong gia đình.
4.2. Lợi ích sức khỏe
Cải thiện sức khỏe tinh thần: Đá mắt rồng được cho là có khả năng giảm căng thẳng, lo âu và trầm cảm, mang lại sự bình yên cho tâm hồn.
Hỗ trợ hệ miễn dịch: Một số nghiên cứu cho thấy rằng đá mắt rồng có thể giúp cải thiện hệ miễn dịch, giúp cơ thể chống lại bệnh tật hiệu quả hơn.
Giúp cải thiện giấc ngủ: Sử dụng đá mắt rồng gần giường ngủ được cho là có thể giúp bạn có giấc ngủ ngon và sâu hơn.
5. Cách chăm sóc và bảo quản đá mắt rồng
Để duy trì vẻ đẹp và năng lượng của đá mắt rồng, bạn cần lưu ý một số điều khi chăm sóc và bảo quản:
5.1. Vệ sinh đá
Rửa sạch: Bạn có thể rửa đá mắt rồng bằng nước ấm và xà phòng nhẹ. Tránh sử dụng hóa chất mạnh có thể làm hỏng bề mặt đá.
Nạp năng lượng: Sau khi rửa sạch, hãy để đá mắt rồng dưới ánh nắng mặt trời khoảng 1-2 giờ để “nạp năng lượng” và làm sạch năng lượng tiêu cực.
5.2. Bảo quản đá
Tránh va đập: Đá mắt rồng khá nhạy cảm với va đập, vì vậy hãy cẩn thận khi bảo quản và sử dụng.
Lưu trữ đúng cách: Để tránh trầy xước, hãy lưu trữ đá trong túi vải mềm hoặc hộp đựng riêng biệt.
6. Đá mắt rồng trong đời sống hàng ngày
6.1. Trang sức
Đá mắt rồng thường được chế tác thành nhiều loại trang sức như vòng cổ, nhẫn, bông tai, tạo nên những món đồ độc đáo và sang trọng. Những món trang sức này không chỉ mang lại vẻ đẹp mà còn thể hiện phong cách và gu thẩm mỹ của người sử dụng.
6.2. Nội thất
Ngoài trang sức, đá mắt rồng còn được sử dụng trong trang trí nội thất, như bàn, ghế, hay tranh đá quý, giúp không gian sống thêm phần sang trọng và tinh tế.
6.3. Quà tặng
Đá mắt rồng là món quà ý nghĩa dành cho người thân và bạn bè, thể hiện sự trân trọng và yêu thương. Một món quà từ đá quý không chỉ đẹp mà còn mang theo những thông điệp tốt lành về sức khỏe và hạnh phúc.
7. Lưu ý khi mua đá mắt rồng
Khi quyết định mua đá mắt rồng, bạn nên lưu ý một số điểm sau:
Chọn nơi bán uy tín: Hãy tìm những cửa hàng hoặc trang web có uy tín để đảm bảo bạn nhận được sản phẩm chất lượng.
Kiểm tra chứng nhận: Nên yêu cầu chứng nhận xuất xứ và chất lượng của đá mắt rồng để tránh mua phải hàng giả.
Tham khảo ý kiến: Nếu bạn chưa có kinh nghiệm, hãy tham khảo ý kiến từ những người đã sử dụng hoặc các chuyên gia trong lĩnh vực đá quý.
8. Kết luận
Đá mắt rồng không chỉ là một loại đá quý đẹp mắt mà còn mang trong mình nhiều giá trị tâm linh và sức khỏe. Sử dụng đá mắt rồng trong cuộc sống hàng ngày sẽ giúp bạn tận hưởng những lợi ích tuyệt vời mà nó mang lại. Hãy chăm sóc và bảo quản đá một cách đúng đắn để duy trì vẻ đẹp và năng lượng tích cực từ loại đá độc đáo này!
Nếu bạn đang tìm kiếm một món trang sức độc đáo hoặc một viên đá quý mang lại sự bình yên cho tâm hồn, đá mắt rồng chính là sự lựa chọn hoàn hảo!
Xem thêm tại: https://phongthuydaibang.com/
1 note
·
View note
Text
10 Kiểu Dây Chuyền May Mắn Cho Người Trẻ Hiện Đại – Bạn Đã Có Chưa?
Dây chuyền không chỉ là một món trang sức tinh tế mà còn mang đến ý nghĩa và niềm tin vào sự bảo vệ và thành công trong cuộc sống. Nếu bạn đang tìm kiếm một chiếc dây chuyền để làm "bùa hộ mệnh" riêng cho mình, hãy cùng khám phá 10 kiểu dây chuyền dưới đây. Mỗi kiểu dáng đều mang một biểu tượng đặc biệt, giúp bạn tự tin hơn trong từng bước đi!
Dây Chuyền Cỏ 4 Lá May Mắn Cỏ 4 lá từ lâu đã trở thành biểu tượng may mắn. Đeo dây chuyền hình cỏ 4 lá giúp bạn thu hút sự may mắn và tránh xa những điều xui rủi.
Dây Chuyền Hình Ngôi Sao 5 Cánh Ngôi sao 5 cánh là biểu tượng của hy vọng và ước mơ. Một lựa chọn hoàn hảo cho những bạn trẻ luôn khát khao chinh phục những mục tiêu lớn.
Dây Chuyền Hình Vỏ Sò Vỏ sò là biểu tượng của sự bảo vệ. Với thiết kế mềm mại và cá tính, đây là phụ kiện tinh tế cho những ai muốn giữ mình an toàn trong cuộc sống.
Dây Chuyền Hình Cá Heo Cá heo tượng trưng cho niềm vui và sự tự do. Đeo dây chuyền hình cá heo giúp bạn sống lạc quan và hướng đến một cuộc sống tích cực hơn.
Dây Chuyền Hình Sao Băng Sao băng tượng trưng cho ước mơ và hy vọng. Nếu bạn là người thích mạo hiểm và sẵn sàng theo đuổi những điều mới mẻ, đây là chiếc dây chuyền bạn không thể bỏ qua.
Dây Chuyền Hình Sừng Hươu Nai Sừng hươu nai là biểu tượng của sức mạnh và sự trưởng thành. Một lựa chọn hoàn hảo cho những ai muốn tăng thêm sức mạnh tinh thần.
Dây Chuyền Hình Đôi Cánh Thiên Thần Đôi cánh thiên thần mang đến sự bảo vệ và che chở. Phù hợp với những người cần một "bùa hộ mệnh" để cảm thấy an yên.
Dây Chuyền Hình Lá Rẽ Quạt (Lá Ngân Hạnh) Lá rẽ quạt tượng trưng cho sự trường thọ và may mắn trong sự nghiệp. Đây là món trang sức hoàn hảo để gửi gắm ước vọng về một tương lai tốt đẹp.
Dây Chuyền Hình Chú Cá Voi Cá voi là biểu tượng của lòng kiên nhẫn và trí tuệ. Dây chuyền cá voi sẽ là lời nhắc nhở giúp bạn luôn kiên định trong mọi thử thách.
Dây Chuyền Hình Viên Ngọc Lấp Lánh Một viên ngọc lấp lánh sẽ giúp bạn thu hút sự thịnh vượng và may mắn về tài lộc. Đây là món trang sức đầy phong cách cho những ai yêu thích vẻ đẹp đơn giản nhưng sang trọng.
✨ Khám phá bộ sưu tập "Dây Chuyền May Mắn" và chọn cho mình món trang sức ý nghĩa nhất tại Falasy Jewelry:
#falasyjewelry #daychuyenmayman #daychuyenbac #daychuyennu #daychuyen #phukientrangsuc
0 notes
Text
Bí mật thu hút may mắn với lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc
Ai trong chúng ta cũng mong muốn cuộc sống luôn tràn đầy niềm vui và may mắn. Và một trong những biểu tượng may mắn được yêu thích nhất chính là cỏ bốn lá. Hình ảnh chiếc lá nhỏ bé với bốn cánh tượng trưng cho niềm tin, hy vọng, tình yêu và may mắn. Vậy tại sao không mang theo bên mình một chút may mắn đó mỗi ngày với chiếc lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc tinh xảo?
Lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc – Biểu tượng của sự may mắn:
Từ xa xưa, người ta tin rằng tìm thấy một chiếc cỏ bốn lá là một điều vô cùng may mắn. Theo truyền thuyết, mỗi chiếc lá đại diện cho một điều ước: danh vọng, tình yêu, sự giàu có và sức khỏe. Vì vậy, sở hữu một chiếc lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc được xem là một dấu hiệu cho thấy bạn sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
Bạc – Kim loại của sự tinh khiết và may mắn:
Bên cạnh cỏ bốn lá, bạc cũng được xem là một kim loại mang lại may mắn. Trong nhiều nền văn hóa, bạc được coi là kim loại của sự tinh khiết, có khả năng xua đuổi tà ma và mang lại bình yên. Khi kết hợp với cỏ bốn lá, bạc càng tăng thêm sức mạnh, tạo nên một lá bùa hộ mệnh hoàn hảo.
Lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc – Sự kết hợp hoàn hảo:
Sự kết hợp giữa cỏ 4 lá và bạc tạo nên một món trang sức không chỉ đẹp mắt mà còn mang ý nghĩa sâu sắc. Khi đeo chiếc lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc trên tay, bạn như đang mang theo bên mình một nguồn năng lượng tích cực, giúp thu hút những điều tốt đẹp đến với cuộc sống.
Ý nghĩa phong thủy: Cỏ bốn lá thuộc hành Mộc, tượng trưng cho sự sinh sôi, phát triển và sự sống. Bạc thuộc hành Kim, đại diện cho sự giàu có, quyền lực và sự tinh khiết. Khi kết hợp hai yếu tố này, lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc tạo ra một sự cân bằng hoàn hảo, giúp thu hút tài lộc và may mắn.
Thiết kế đa dạng: Có rất nhiều kiểu dáng lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc khác nhau, từ đơn giản đến cầu kỳ, từ hiện đại đến cổ điển. Bạn có thể dễ dàng lựa chọn một chiếc lắc tay phù hợp với phong cách của mình.
Lợi ích khi đeo lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc:
Tăng cường sự tự tin: Chiếc lắc tay cỏ bốn lá như một lời nhắc nhở về sự may mắn và giúp bạn tự tin hơn trong cuộc sống.
Bảo vệ sức khỏe: Bạc có khả năng kháng khuẩn, giúp bảo vệ sức khỏe cho người đeo.
Thu hút tình yêu: Cỏ bốn lá tượng trưng cho tình yêu, vì vậy chiếc lắc tay này có thể giúp bạn tìm thấy một nửa yêu thương.
Mang lại may mắn trong công việc: Sự tự tin và bình tĩnh mà chiếc lắc tay mang lại sẽ giúp bạn đạt được những thành công trong công việc.
Cách chọn và chăm sóc lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc:
Để lựa chọn một chiếc lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc phù hợp, bạn nên:
Chọn kiểu dáng: Có rất nhiều kiểu dáng lắc tay cỏ bốn lá khác nhau, từ đơn giản đến cầu kỳ. Hãy chọn kiểu dáng phù hợp với phong cách của bạn.
Kiểm tra chất lượng: Đảm bảo chiếc lắc tay được làm từ bạc 925 nguyên chất để đảm bảo chất lượng và độ bền.
Chăm sóc đúng cách: Thường xuyên làm sạch lắc tay bằng khăn mềm và tránh tiếp xúc với hóa chất.
Cách bảo quản lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc:
Làm sạch thường xuyên: Hướng dẫn cách làm sạch lắc tay bằng các dung dịch chuyên dụng hoặc nguyên liệu tự nhiên.
Tránh tiếp xúc với hóa chất: Giữ lắc tay tránh xa các chất tẩy rửa, mỹ phẩm.
Bảo quản nơi khô ráo: Tránh để lắc tay tiếp xúc với độ ẩm cao.
Kết luận:
Lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc không chỉ là một món trang sức đẹp mà còn là một biểu tượng của may mắn và hạnh phúc. Khi sở hữu chiếc lắc tay cỏ 4 lá bằng bạc bạn như đang mang theo bên mình một lá bùa hộ mệnh, giúp bạn tự tin hơn và thu hút những điều tốt đẹp đến với cuộc sống.
Lời khuyên: Hãy chọn cho mình một chiếc lắc tay cỏ bốn lá bằng bạc yêu thích và cảm nhận sự khác biệt mà nó mang lại.
Hãy tham khảo qua những sản phẩm trang sức bạc khác: Tại đây
Nếu bạn có thắc mắc gì hãy liên hệ với Charmdoris qua: Fanpage
1 note
·
View note
Text
1459 / TA VỀ
( Cảm tác vần thơ “ Ta Về “ của
Thi Sĩ Tô Thuỳ Yên )
“ Lòng nao nức biển rừng đang thúc dục ,
Quê nhà mừng đón háo hức Xuân sang …”
Ta về lóng ngóng trên đường độc đạo ,
Vần thơ nào thấy vạt áo còn phai ?
Đau nhói tâm can đời trai tái tạo ,
Trần gian trơ tráo chuốc mối u hoài !
Thôi vĩnh biệt , mười năm dài dẫy chết.
Chốn rừng thiêng dấu vết kẻ hận thù …
Nỗi bi ai ngàn thu nghe thống thiết ,
Đếm từng ngày la lết thoáng vi vu …
Mặt xám xịt , nơi biên khu dày dạn ,
Xuyên vùng trời nắng hạn lẫn mưa sa .
Soi khe nước , nhìn ta nay hoá vượn ,
Nửa kiếp còn ngao ngán giọt châu sa …!
Đi qua những chỗ truông phà thôn dã ,
Nheo chân mày níu má thịt nhăn da…
Chăm nhìn ngẩn ngơ thuyền ra biển cả ,
Giữa ngàn trùng muôn ngã cảnh phong ba .
May ra có thể trời sa đất lở ,
Gió cuốn tanh bành đánh đổ lao chao .
Tung tăng anh hào đành thôi dang dở .
Trong ngục tù hạnh ngộ mộng khát khao …
Chân khập khiễng mới ngày nào vặm vỡ ,
Nay trở về nhịp thở đã hắt hơi .
Ai đó trông vời mây trời sáng tỏ ,
Ngàn năm tóc bạc trắng ngó hỡi ơi…?
Khó tồn tại một thời hằng mơ ước ,
Núi lỡ sông bồi con nước du di …
Lịch sử vơi đi dù chi , mất , được ,
Suốt mười niên cổ lục mấy ai đề …?
Đầu tóc hói , trọn lời thề sương điểm ,
Trĩu nặng đè từ chủ xướng nguyên khôi …
Mà kẻ tạo hoá ngút ngời trấn yểm ,
Giáng xuống nhân gian bất biến tuyệt vời .
Óc tưởng tượng mọi người ra nghênh đón ,
Khắp xóm làng hý hởn cuộc mừng vui .
Lũ lượt theo dòng như trôi con nước ,
Chân tiếp kế chân sóng bước liên hồi .
Nào chẳng khác gì lá rơi về cội ,
Bếp quây quần sưởi ấm tối hôm nay .
Rưới chén rượu nồng thay lời trăn trối ,
Để giải oan chuốc mối bể dâu này …
Khóc từ tạ chua cay đời thấu cáy ,
Ruột mềm như sỏi đá vẫy tay đi .
Mười năm đáo để suy vy chừng nấy ,
Cuộc thăng trầm thúc đẩy với câu thề .
Nghĩ mình hạt sương sa xe ngọn cỏ ,
Cấu kết sầu bi nhân thế di dời .
Trẻ trung cũng đồng thời , sinh , dị , diệt ,
Tội tình ai thua thiệt bạc trắng vôi …
Quán cóc nốc hơi gọi mời từ độ ,
Bao nhiêu tình nồng tỏ mặt nhau đây ?
Nước Non ngàn dặm bèo mây cách trở ,
Đành uống lưng thôi , nhớ bát nước đầy …
Dung giăng sợi tơ trời phơi trong trắng ,
Chấp chới lềnh bềnh dưới nắng hao hanh .
Ai gọi ai đi song hành quạnh vắng ,
Ngỡ ngàng vàng đá chắn ải quan san …
Lời thệ nguyện truyền kiếp còn văng vẳng ,
Cố sức mình cởi trói chẳng manh nha ?
Nhớ mối chân tình my nhòa đăng đẵng ,
Ngăn ngục tối ngậm đắng nỏ buông tha …
Trở lại khác gì tứ thơ khô cạn ,
Trên cõi hoang đường mây ám lãng quên .
May mắn cửa nhà còn nguyên mái , vách ,
Giăng che mạng nhện sương khói xông nền .
Cả mọi thứ ngả nghiêng nằm vung vải ,
Nhà thương heo hút , khó đoái trông hờ …?
Rào xô dậu đổ cây khô bừa bãi ,
Bệnh tình lẫn tránh trống trải chơ hơ…
Về đây giải khai bùa dơ yếm trá ,
Thức tỉnh lên nào gỗ đá buông xuôi .
Thêm nhắn nhủ , chuyền hơi bầy quỹ dữ ,
Một lần xin kể tích trử suy đồi …
Tiếp nối sẽ trong ngoài nhìn quanh quẫn ,
Xóm làng thăm hỏi kế cận từng nhà .
Hoa sứ , anh đào , thanh trà đua nở ,
Bao năm cách biệt có nhớ tình xa …?
Không thoái thác , thằng con đà quấy phá ,
Khánh tận đời cuộc tá lạ bể dâu ?
Tháng ngày dần trôi dãi dầu tơi tả ,
Huống hồ mẹ cha tuổi đã xế tàn …!
Suy ngẫm cũng rồi thất điên bát đảo .
Mãi hứa trăm điều huyền ảo có nên ?
Xoay lưng lớp lớp môi truyền bá đạo.
Giọt lệ khóc thầm mã đáo oan khiên …!
Trở lại chốn này láo liên đồng loại ,
Rau đắng sau hè khắc khoải trổ bông .
Dẫu có muôn năm thương chồng vẫn đợi ,
Trông anh vời vợi mặt đối mơ mòng …
Đêm hôm thở dài đằng sau cánh cửa ,
Nỗi mừng khôn xiết ràn rụa mắt sâu .
Giòng máu chung tình luân lưu vây bủa ,
Từ buổi nào tưởng hai đứa mất nhau ?
Về đâu dặm trường vó câu bươn chải ,
Khắp mọi miền hớt hải tìm gặp em .
Khổ có riêng ai…?…khát thèm trống , mái ,
Hè nhà , bụi chuối thức trắng thâu đêm .
Cam quýt trước sân thềm hoa hong nắng ,
Màn trời khuya khoắt soi bóng trăng tà .
Tình chia ly làm tuổi già thúc thủ ,
Thương nhớ não nề tích trữ xót xa …!
Trở lại chốn , nơi Quê Cha huyền thoại ,
Buổi hôm nào mình ngần ngại thương trao ?
Yêu đương biết mấy âu sầu tiến thoái ,
Ấp ủ chuyện mình luyến ái ước ao …
Này em hãy tự hào dù xưa cũ,
Trôi nổi tháng ngày đừng nỡ lãng quên ?
Dế sau vườn vẫn dế mèn xôm tụ ,
Giọng hát u buồn ấp ủ thân quen …!
Mến thương não nề tào khê xuôi chảy ,
Nghĩa trọng trăm năm không thấy khoã mờ .
Thân thích còn đâu bây giờ hết thảy.
Mãnh đời này quá trống trải bơ vơ …
Người có chết xin cho cùng xuống mộ ,
Chong đêm sầu lắng nức nở bờ ao ?
Đau đớn khóc òa vì sao tan vỡ ,
Tuổi đời tàn lụi cách trở lao đao ….
Ngẫm nghĩ giật mình ôi chao buồn tủi ,
Lục lọi thời gian ngắn ngủi điêu linh !.
Nhặt mảnh vụn thương tình từng phế liệu ,
Như những hài cốt sẽ biến vô danh …
Căn nhà cổ nay trở thành hương hỏa ,
Đọc lại vần thơ buồn bã thiếu thời .
Nghe lê thê hồn lã lơi kềm tỏa ,
Trăng tà nuối tiếc óng ả rong chơi …
Cất chân bước như “ hạc vàng tản mạn ,”
Chốn non đoài bạo dạn cánh tung bay .
Nhưng tuổi trời cho buồn thay hữu hạn ,
Dẫu không oán thán cũng….cố phơi bày …
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch , California Ngày 22 tháng 4 năm 2023
&. &. &. &. &.
Bài thơ Ta Về của Tô Thùy Yên
TA VỀ
Tiếng biển lời rừng nao nức giục
Ta về cho kịp độ xuân sang
Ta về - một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai…
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ?
Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm, mặt xạm soi khe nước
Ta hoá thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu…
Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước?
Núi lở sông bồi đã lắm khi…
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi?
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta, ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức nghe buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa, người ơi!
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm, người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng?
Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?
Lời thề truyền kiếp còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm, ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương khó quá, sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa…
Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi!
Hãy kể lại mười năm mộng dữ
Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già như vậy
Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…
Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều, một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát…
Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ trắng hoa
Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà!
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Bước chạm khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui
Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng
Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen
Ta về như nước tào khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất?
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao
Khóc người, ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc, ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian, kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây, nền cũ nhà hương hoả
Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức?
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta
Tô Thùy Yên
7-1985
1 note
·
View note
Text
Không xứ nào mê đất như xứ này. Một tấc đất bằng mấy tấc vàng. Cơn mê đất ngấm sâu như căn bệnh truyền nhiễm trong máu xương của thế hệ cũ, rồi di căn len lỏi trên từng thớ da thịt của thế hệ tương lai. Thế hệ nào cũng có chuyện máu mủ xẻ thịt lóc da nhau vì bị đất bỏ bùa.
Đây là lần thứ bao nhiêu phải chuyển đi Hạnh cũng không nhớ. Trong ký ức tuổi thơ, những lần trốn này chạy không vui vẻ gì cho đặng. Ai mà vui nổi khi hàng xóm thân quen liên tục thay mặt đổi mày, dù nó biết rõ ở trên đất nào rồi cũng phải khởi sự những câu chuyện mới. Nó ngán cái cảnh đang leo rào sang nhà em Hạnh chơi đuổi bắt, leo tới nơi thấy mình đang vói tay trộm đào nhà chú Bảy, xem tivi nhà cô Loan, nhổ tóc bạc cho ông Kì. Gần làm gì rồi lại làm láng giềng xa. Ai biết ngày mai nhà nó lại phải dạt đi chỗ nào.
Cha mẹ ai thấy con đau mà không xót, của để dành cả đời chắt bóp cũng là cho cháu cho con. Người lớn họ nhìn rõ đời quá rồi nên họ sợ, sợ ba đồng bạc huỷ hoại một gia đình. Hôm nay báo đài liên tục đi tin bài người một nhà xông vào nhau cấu xé. Ba Hạnh coi Báo hồi sáng để có chuyện tối chặc chặc lưỡi lắc đầu với bạn nhậu mới, nó đứng chơi ngoài sân nghe người lớn liên tục thở dài.
Ông Kì già nhưng vẫn ham nhậu. Nhậu ngà ngà ổng kể đi kể lại chuyện xưa. Nhà Hạnh mới chuyển tới mà nhẩm sơ chắc vụ này nó nghe cũng độ hai chục lần. Ổng kêu đất hoang gần cái đường bến kia là đất chết. 11 anh em sát phạt nhau, 2 chết, 1 tù. Những người còn lại có án treo, ai không án thì bao năm vẫn còn kiện tụng. Thuở đất 500m2 tan hoang không người lo, ai cũng chỉ chăm chăm cái tên trên sổ đỏ, cỏ rác còn mọc cao hơn người, trong làng đồn đãi đất vàng gì đâu toàn là rắn rết. Mà cái đau đớn nhất là chuỗi bi kịch kia dẫm đạp lên món quà từ tình yêu thương ba mẹ.
Hồi đó ông Kì nghe la lối, hớt hải từ nhà chạy ra xem có cứu giúp được ai không; cái cảnh hai xác chết lạnh lẽo ứa máu đấy chết tức tưởi vẫn còn ôm ghì lấy nhau thù hận đã giáng 1 cú mạnh bạo vào linh hồn những người chứng kiến. Ông già đấy chết lặng. Nỗi ám ảnh dai dẳng đến tận nhiều năm sau. Một đời ông Kì làm lụng cũng gọi là có của. Nhà có sáu bảy mụn con, ổng gồng hết sức cho đứa nào đứa nấy cũng có một miếng đất phòng thân. Trai gái đều là ruột rà. Ổng tin chính mình, cũng tin phương pháp giáo dục của ông, đứa nào đứa nấy giỏi giang đỗ đạt, nhòm ngó chi mấy miếng đất nơi khỉ ho cò gáy thôn quê. Vậy mà lúc quây quần trong mâm cơm Tết năm nọ, trái tim ông giật thót khi nghe ra ý tứ trong tiếng đùa giỡn so bì, đất cậu này ngon hơn mợ này, đất bên kia có giải toả, tăng giá dữ quá cậu Tư đã quá. Trong cơn chuếnh choáng, ổng lom lom ngó mấy đứa con mình, tự hồi nào mà từng khúc ruột của ông lại hườm nổi bão, ngầm dương cung bạt kiếm, tỵ hiềm dâng như sóng thuỷ triều. Những giọt máu đào lõng tõng xuống ao nước đọng bên đường, nơi hiện trường vụ án mạng năm nào như tín hiệu đèn cảnh báo, tiếng còi vang inh ỏi làm đầu ông đau quặn. Mấy tháng sau còn nhiêu đất ổng rao bán bằng hết, đổi đất thành vàng, đứa nào phản đối di chúc khỏi có tên. Mấy chục cây vàng sau này sẽ chia đều cho mấy đứa. Còn đúng một miếng đất nhà ông thì làm nhà hương hoả. Xong chuyện rồi thấy mình xử lý ngon lành quá nên giờ ông Kì mới được thoải mái khà khà.
Ba Hạnh vỗ đùi đen đét khen ông Kì tài giỏi, nhìn xa. Ba Hạnh nói ba con ngày xưa có khi cũng nghĩ như vậy đó chú Kì. Mà phải nỗi ba con mất đột ngột, không kịp làm gì cỏ trên mộ đã xanh. Có 2 miếng đất lành mà 3 đứa con đã lớn. Con lớn lên trên đất họ, vợ con chăm ba con từ thuở mới về làm dâu, bả thương ổng như ba ruột, lúc ba con liệt giường bả đi buôn có nửa buổi, còn lại nghỉ ở nhà, bưng tới bưng lui mấy bô nước tiểu. Trước khi nhắm mắt ba con trăn trối cho con, cho dâu miếng đất họ, miếng kia anh chị chia nhau mà ai nào ngờ giấy tờ 2 anh chị đã sang tên từ lâu rồi. Con coi họ là người thân, họ lại đuổi con ra khỏi nhà của mình.
Sao mày không kiện?
Ruột rà cả mà chú Kì ơi. Anh em bêu nhau ra toà, ba mẹ có linh thiêng, lỡ họ nhìn thấy sao mà mồ yên mả đẹp. Vợ chồng con con trẻ, có sức có thời, chú thấy trước giờ ở nhà thuê vậy thôi chứ con Hạnh có thiếu cái gì không, chưa kể là bây giờ...
Ông Kì dòm qua cửa sổ ngó con nhỏ trắng bốp ú nần, tai đeo khuyên bạc dưới chân có cái lắc tòng teng cười cười.
Hạnh thấy ông Kì nhìn mình cười thì chả hiểu ra làm sao. Nhớ đặng ổng còn thiếu mình 1000 đồng tiền nhổ tóc bạc, xoè tay ra hỏi. Ổng cười phá lên kêu được được, nhỏ này có chí làm ăn.
Nhậu tới nửa đêm mà tới lúc ông Kỳ đi về mất dạng Hạnh vẫn nghe được tiếng cười giòn tan khoái trá.
Đất cũ nay đã thành đất lành.
0 notes
Text
Dây chuyền KIM CƯƠNG Hoa 4 Lá VÀNG Ý
Dây chuyền kim cương Hoa 4 Lá Vàng Ý là biểu tượng của sự may mắn và thịnh vượng. Được chế tác từ vàng Ý cao cấp, mặt dây hình hoa 4 lá tinh tế mang thông điệp về tình yêu, hy vọng và niềm tin. Những viên kim cương lấp lánh được đính kết cẩn thận, tôn lên vẻ đẹp sang trọng và đẳng cấp. Đây không chỉ là món trang sức thời thượng mà còn là lá bùa hộ mệnh, giúp người đeo thêm tự tin và tỏa sáng trong mọi khoảnh khắc.
0 notes
Text
Theo phong tục Việt Nam, miếng trầu tuy rẻ tiền nhưng chứa đựng nhiều tình cảm ý nghĩa, giàu nghèo ai cũng có thể có, vùng nào cũng có. Miếng trầu đi đôi với lời chào, người lịch sự không ăn trầu cách mặt nghĩa là đã tiếp thì tiếp cho khắp:
Tiện đây ăn một miếng trầu Hỏi rằng quê quán ở đâu chăng là. Quí nhau mời trầu, ghét nhau theo phép lịch sự cũng mời nhau ăn trầu nhưng “cau sáu ra thành mười”.
…– Cho anh một miếng trầu vàng Mai sau anh trả cho nàng đôi mâm. – Yêu nhau chẳng lấy được nhau Con lợn bỏ đói, buồng cau bỏ già.
Miếng trầu không đắt đỏ gì “ba đồng một mớ trầu cay” nhưng “miếng trầu nên dâu nhà người”.
Ngày nay để răng trắng nhiều người không biết ăn trầu nữa, nhất là ở thành phố, nhưng theo tục lệ nhà ai có con gái gả chồng, sau khi ăn hỏi xong cũng đem cau trầu cau biếu hàng xóm và bà con nội ngoại. Vì miếng trầu là tục lệ, là tình cảm nên ăn được hay không cũng chẳng ai chối từ
Thời xưa, ăn trầu còn sợ bị bỏ “bùa mê”, “bùa yêu” nên người ta có thói quen:
– Ăn trầu thì mở trầu ra Một là thuốc độc hai là mặn vôi.. …Các cụ càng già càng nghiện trầu, nhưng không còn răng nên “đi đâu chỉ những cối cùng chày” (Nguyễn Khuyến). Cối chày giã trầu làm bằng đồng, chỉ bỏ vừa miếng cau, miếng trầu, miếng vỏ nhưng trạm trổ rất công phu, ngày nay không còn thấy có trên thị trường nên các cụ quá phải nhở con cháu nhá hộ…
0 notes
Text
Tham khảo tuyển chọn những bài văn mẫu hay đề tài Nêu cảm nhận về hình tượng nhân vật Lor-ca trong bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca (Thanh Thảo). Văn mẫu lớp 12: Tuyển chọn một số bài văn hay trình bày cảm nhận về hình tượng nhân vật Lor-ca trong "Đàn ghi ta của Lor-ca" (Thanh Thảo). Đề bài: Nêu cảm nhận của em về hình tượng Lor – ca trong bài thơ "Đàn ghi ta của Lor-ca " của tác giả Thanh Thảo. ***** Hướng dẫn lập dàn ý chi tiết I. Mở bài - Giới thiệu bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca - Giới thiệu hình ảnh Lor-ca II. Thân bài Lor-ca là người chiến sĩ đấu tranh cho sự tự do, cho những khát vọng chân chính về con người và về nghệ thuật. Hình ảnh Lor-ca được thể hiện qua thi ảnh và ngôn từ mới mẻ trong bài thơ, hình ảnh này được tác giả gợi nhiều hơn tả. a) Hai khổ thơ đầu: Cho ta cảm nhận hình ảnh một con người nghĩa khí: - Chàng chủ xướng, tuyên truyền cho khát vọng, cho lí tưởng sống vì con người. Khiêu chiến với chủ nghĩa độc tài thân phát xít. Tiếng đàn là biểu tượng cho tiếng nói tuyên truyền, tuyên ngôn cho trường phái cách tân nghệ thuật trong khung cảnh chính trị sa sút và nghệ thuật già nua của Tây Ban Nha. - Chàng đã chết vì khát vọng chân chính của mình “áo choàng bê bết đỏ". Đó là nỗi kinh hoàng mà bọn độc tài phái xít gây ra. - Hình tượng Lor-ca mang một vẻ bi tráng b) Những khổ thơ sau: “Lor-ca bơi sang ngang Trên chiếc ghi ta màu bạc”. Lor-ca không thể chết, chàng vẫn tồn tại vĩnh hằng trong thế giới này, kiêu hãnh và khẳng định lí tưởng sống của mình và mãi mãi toả sáng. - Lor-ca đã làm một cuộc cách mạng “ném lá bùa cô gái Di-gan vào xoáy nước”. Cuộc đấu tranh ấy vẫn còn đang tiếp diễn, đang có mặt Lor-ca. Chàng chỉ “ném trái tim mình vào lặng yêu bất chợt” mà thôi. - Cái chết thực sự của nhà cách tân Lor-ca là khi những khát vọng của anh không còn tiếp tục nhưng cái chết đau đớn của một nhà cách tân còn là khi tên tuổi và sáng tạo của anh trở thành một bức thành kiên cố cản sự cách tân văn chương của những người đến sau. - Các hình ảnh đường chỉ tay, con sông... mang ý nghĩa tượng trưng cho giã từ và giải thoát, chia tay thực sự với những ràng buộc hệ lụy trần gian. III. Kết bài Nhà thiên tài Lor - ca là một nghệ sĩ vĩ đại, đã chiến đấu, hi sinh lí tưởng nghệ thuật, lí tưởng sống của mình. Tên tuổi Lor-ca trở thành một biểu tượng là ngọn cờ tập hợp các nhà văn hoá Tây Ban Nha và thế giới, chống chủ nghĩa phát xít, bảo vệ văn hoá dân tộc và văn hoá nhân loại. Bài văn mẫu tham khảo phân tích cảm nhận về hình tượng Lor-ca Lor-ca là nhà thơ lỗi lạc, là chiến sĩ tiên phong chống phát xít của Tây Ban Nha trong thế kỉ XX. Ngày 19-8-1936, ông đã bị bọn phát xít Phrăng-cô sát hại dã man. Thanh Thảo đã nhắc lại câu thơ của Lor-ca “Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn" vừa là đề từ cho bài thơ, vừa như nguyện cầu cho linh hồn Lor-ca, nhà nghệ sĩ tài ba. Lor-ca đã nhiều năm ngồi vắt vẻo trên yên ngựa, mặc áo choàng đỏ như các lực sĩ đấu bò tót, khoác chiếc đàn ghi ta sau lưng đi rong ruổi ngược xuôi khắp đất nước Tây Ban Nha để sưu tầm dân ca, đế học tập những điệu hát đồng quê.Tiếng đàn của chàng nghệ sĩ cứ sưu tầm dân ca, để học tập những điệu hát đồng quê dân dã. Tiếng đàn của chàng nghệ sĩ cứ “tan” ra như bọt nước. Các hình ảnh “áo choàng đỏ gắt”, "vầng trăng chểnh choáng”, “yên ngựa mỏi mòn ” và các từ láy lang thang, đơn độc, chếnh choáng mỏi mòn phối âmvới tiếng đàn “li-la li-la li-la” như tan ra trong không trung, đã gợi lên bao lien tưởng về nhà thơ thiên tài, về nhạc sĩ Lor-ca xa xôi thuở ấy: những tiếng đàn bọt nước Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt li-la li-la li-la đi lang thang về miền đơn độc với vầng trăng chếnh choáng trên yên ngựa mỏi mòn Khổ thơ thứ hai, thứ ba tái hiện lại giây phút “kinh hoàng” khi Lor-ca người chiến sĩ đấu tranh cho tự do đã bị bọn phát xít Phrăng-cô dẫn ra pháp trường sát hại. Chàng nghệ sĩ “đi như người mộng du” giữa bầy ác quỷ, tiếng hát nghêu ngao và tiếng đàn cùa chàng “bỗng kinh hoàng", “đứt ngang giây”. Chỉ còn lại, chỉ nhìn thấy “áo choàng bê bết đỏ’’. Lor-ca đã ngã xuống trước
làn đạn của bè lũ phát xít dã man, đã để lại một “bầu trời” thương nhớ mênh mông cho “cô gái ấy”, cho người yêu (nàng An-na Ma-ri-a)! “Tiếng ghi ta nâu”, “tiếng ghi ta lá xanh” là biểu tượng cho một tâm hồn nghệ sĩ mang một tình yêu tha thiết và yêu đời, gắn bó với quê hương, với nhân dân. Sau loạt đạn của quân thù, một tài năng đã bị hủy diệt; tiếng đàn bị “vỡ tan" như bọt nước, bị “đứt ngang dây”, với bao máu đỏ chảy “ròng ròng’ Thanh Thảo qua các ẩn dụ, so sánh, tượng trưng và điệp ngữ đã tạo nên những vần thơ giàu hình tượng và biểu cảm, bộc lộ nỗi tiếc thương Lor-ca, một thiên tài bị cái ác sát hại. Điệp ngữ “tiếng ghi ta” bốn lần vang lên như tiếng nói, tiếng nấc nghẹn nghào: tiếng ghi ta nâu bầu trời cô gái ấy tiếng ghi ta lá xanh biết mẩy tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy Phần cuối bài thơ (13) câu, Thanh Thảo dùng lối nói phủ định để khẳng định một chân lí, để ca ngợi sự bất tử của người nghệ sĩ. Không ai có thể chôn cất được tiếng đàn? Sắc đẹp cùa giai nhân, tài năng nghệ sĩ có thế lực nào có thế “chôn cất” được? Có gì nhiều bằng cỏ? Có gì xanh bằng cỏ? Có gì sống mãnh liệt bằng cỏ trên mặt đất bao la? Và vầng trăng thì vĩnh hằng cùng vũ trụ mênh mông. Lor-ca cũng vậy. Cuộc đời chỉ có 38 mùa xuân nhưng tài năng và tinh thần của nhà thơ, nhà nghệ sĩ mãi mãi bất diệt như tiếng đàn ghi ta. Như cỏ xanh trên thảo nguyên, như vầng trăng trên bầu trời lấp lánh soi đáy giếng. Thơ Thanh Thảo tuy hạn chế về vần điệu, nhưng anh đã tạo nên được một số hình ảnh, một số đường nét đầy ấn tượng để khẳng định Lor-ca “thác là thề phách, còn là tình anh”: Không ai chôn cất tiếng đàn Tiếng đàn như cỏ mọc hoang Giọt nước mắt vầng trăng Long lanh trong đáy giếng Tài sắc của nàng Kiều còn mãi trong tâm hồn những chàng Kim trong cõi đời. Tiếng đàn, tiếng hát “thậm hay” của anh Trương Chi vẫn còn thổn thức tâm hồn thiếu nữ gần xa. Tiếng đàn diệu huyền của cô cầm mà thi hào Nguyễn Du đã nhắc tới trong bài thơ chữ Hán “Long Thành cầm giả ca” vẫn còn vang vọng khắp 36 phố phường Hà Nội hôm nay và ngày mai! Hình như Thanh Thảo đã “nghĩ tới” những tài năng và thân phận đầy bi kịch ấy khi viết những dòng thơ trên đáy? Khi số phận đã hết, “đường chỉ tay đã đứt", Lor-ca bước sang thế giới bên kia, đã “bơi sang ngang” dòng sóng với chiếc ghi ta “màu bạc”. Chàng nghệ sĩ đã bỏ lại đời, “ném lại” tình yêu và số phận mình vào “xoáy nước” cuộc đời đầy máu và nước mắt. để ra đi. Và âm thanh “li-la li-la Li-la” diệu huyền của tiếng đàn ghi ta cứ vang vọng mãi, cứ “ròng ròng - máu chảy” mãi, đế lại bao đau đớn tiếc thương trong lòng người. Lor-ca như một lực sĩ đấu bò tót. Lor-ca áo choàng bê bết máu đỏ trên pháp trường. Lor-ca đã đi vào cõi bất tử và để lại tiếng đàn ghi ta. Đó là cấu tứ của bài thơ, cũng là hình tượng Lor-ca qua bài thơ của Thanh Thảo mà chúng ta đã cảm nhận được. Bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” là tiếng khóc thương, là tính đồng điệu thiên tài một nhà thơ xứ Quảng miền Trung Việt Nam gửi tới hương hồn nhà xứ sở Grê-na-đa bên trời Âu. Có những câu thơ của Thanh Thảo cất lên khóc “ròng ròng máu chảy"... » Tham khảo thêm: Soạn bài Đàn ghi ta của Lor-ca (Thanh Thảo)Phân tích hình tượng nhân vật Lor-ca trong bài Đàn ghi ta của Lor-ca
0 notes
Text
0 notes