#Cách sống vui
Explore tagged Tumblr posts
Text
Đừng bao giờ ghen tị với hạnh phúc của người khác
Hạnh phúc giống như một bát nước đun sôi, bạn uống nó hàng ngày, bạn không cần phải ghen tị với thức uống màu mè của người khác, thực ra, nước đun sôi của bạn có thể không đủ để làm dịu cơn khát của bạn nhưng nếu bạn biết hài lòng thì bạn vẫn thấy thế là đủ. Học cách biết ơn, bước đi trên con đường của riêng mình và sống cuộc sống của chính mình là niềm hạnh phúc lớn nhất. Bạn đứng trên cầu nhìn…
View On WordPress
0 notes
Text
BẮN CÁ JUN88 – MẸO CHƠI HIỆU QUẢ NHẤT 2024 CHO TÂN THỦ Bắn cá Jun88 - hình thức cá cược đơn giản, thú vị và được nhiều người chơi lựa chọn trải nghiệm. Người chơi còn có cơ hội nhận được những khoản tiền hấp dẫn. Hãy cùng Jun88 khám phá bộ môn giải trí đầy ấn tượng này. https://jun88mobi.online/ban-ca/ #Jun88 #Jun88Mobi #Jun88MobiOnline #linksjun88 #nha_cai_jun88 #bancajun88 #banca #ban_ca_online
#Giới thiệu về Bắn cá Jun88#Jun88 là một trang web cá cược trực tuyến nổi tiếng với nhiều trò chơi hấp dẫn#trong đó có trò chơi Bắn cá. Bắn cá Jun88 là một trò chơi giải trí với đồ họa đẹp mắt#âm thanh sống động và cơ hội để người chơi có thể kiếm được những phần thưởng hấp dẫn.#Mỗi loại cá sẽ có giá trị điểm khác nhau#và người chơi có thể nhận được phần thưởng khi bắn trúng chúng. Ngoài ra#trò chơi còn có các vật phẩm hỗ trợ như bom#súng máy#tên lửa giúp người chơi bắn cá một cách dễ dàng hơn.#Bắn cá Jun88 không chỉ mang lại niềm vui và giải trí cho người chơi mà còn cung cấp cơ hội để họ có thể kiếm được những phần thưởng giá trị#có nhiều cấp độ khó khăn khác nhau#phù hợp với mọi đối tượng người chơi.#Với giao diện đẹp#trải nghiệm chơi game mượt mà và tính năng hấp dẫn#Bắn cá Jun88 đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người chơi trên toàn thế giới. Đây thực sự là một trò chơi giải trí đáng để thử và t#Các phòng chơi Bắn cá Jun88 hấp dẫn#Bắn cá Jun88 mang đến cho người chơi nhiều phòng chơi game nổi tiếng và uy tín hàng đầu thế giới như: Sảnh Jili#sảnh JDB Gaming#sảnh CQ9…#Bắn cá Thần tài: Đây là tựa game hấp dẫn dành cho những ai muốn kiếm tiền nhanh chóng. Với mức thưởng hấp dẫn và cách chơi thú vị#người chơi có thể dễ dàng săn được nhiều loại cá có giá trị cao để đổi sang tiền mặt.#Vua săn cá: Tựa game này yêu cầu sự hợp tác và tham gia của nhiều người chơi#vì vậy bạn có thể mời thêm bạn bè để cùng trải nghiệm. Với số lượng game thủ càng đông#cơ hội chiến thắng và kiếm tiền càng cao.#Bắn cá tiên: Điểm đặc biệt ấn tượng của tựa game này chính là sự xuất hiện của các nàng tiên cá xinh đẹp. Đây là cơ hội để người chơi trải#Bí quyết săn cá tại Jun88#Trong quá trình chơi Bắn cá Jun88#để có thể thắng được nhiều xu#anh em cần nắm rõ các bí quyết sau đây:#Bắn theo đàn: Thay vì săn bắt những sinh vật lớn
0 notes
Text
〔Bài dịch số 1188〕 ngày 31.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
📽 Phim : Yêu Không Kiểm Soát | BGM : 红色高跟鞋
《情绪冷漠症》 : 说话很温柔 表面上看着乐观爱笑,骨子里却冷漠悲观,所以思考大多问题 会想得比较通透 任何事情都会往坏的方面想,没有很喜欢的东西也没有很想得到的人。不喜欢热闹的场合但也不喜欢孤独,但又享受一个人待着。虽然能第一时间安慰别人 但其实根本共青不了他们��感受 也不会经常和家人交流就算是玩的很好的朋友 一旦生活没有了交情就不会在主动联系了因为ta明白 生命中得大多数人都是过客,身边人都说是性格好 但只有自己知道骨子里是多么冷漠悲观的人
《Chứng bệnh tâm lý thờ ơ》 : Luôn nói chuyện nhẹ nhàng, bề ngoài trông như lạc quan vui vẻ nhưng bên trong lại rất lạnh lùng bi quan. Suy nghĩ mọi vấn đề đều kĩ càng thấu triệt, khi mọi vấn đề xảy đến chuyện đầu tiên đều sẽ suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Không thích thứ gì nhất cũng không có người nào khiến mình muốn có được nhất; không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt nhưng cũng không thích sự cô đơn, có điều luôn hưởng thụ cảm giác 1 mình. Tuy rằng có thể ngay lập tức an ủi bạn bè khi họ gặp chuyện nhưng trên thực tế lại rất khó đồng cảm được với cảm xúc của họ, cũng không hay tâm sự với người nhà.
Cho dù là bạn rất thân nhưng một khi trong cuộc sống đã hết giao tình cũng sẽ không còn chủ động liên hệ, bởi vì họ hiểu rằng những người đã từng xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta phần nhiều đều chỉ là người qua đường. Người bên cạnh đều nói tính cách họ tốt nhưng chỉ có họ mới hiểu sâu trong thâm tâm mình lạnh lùng bi quan tới nhường nào.
82 notes
·
View notes
Text
Ngày của mẹ, trời mưa lớn tôi không về được.
Hôm nay gặp mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Ra đến cửa tôi nói con hôm nọ nhớ mẹ rất nhiều, con có nhà mới nhưng lúc nào cũng nhớ nhà mình. Có lúc con không cảm thấy cái an toàn con cần ở nhà mới, nhưng con sẽ cho mình thời gian. Những năm trước, tôi không thường nói với mẹ như thế. Cách thể hiện tình cảm của tôi thường là lặng lẽ, với người tôi yêu, tôi thường tặng quà không vào dịp nào cả, thấy hay là mua, nghĩ rằng họ chắc sẽ thích. Với mẹ, tôi thường ngồi nói chuyện, đưa cho mẹ mấy cuốn sách mới mua. Thường xuyên nhất, chắc là vẫn nhờ mẹ việc này việc kia. Mặc dù là đơn giản, tôi làm nhoáng cái là xong, nhưng vẫn nhờ, thậm chí ăn vạ. Tôi biết cho dù tôi có lớn thế nào, vẫn là một đứa trẻ trong ký ức của mẹ. Chỉ là cuộc đời thay hình và đổi dạng tôi thôi. Tôi nhờ để mẹ biết rằng với mẹ tôi vẫn là con nhỏ, mẹ vẫn có ích, vẫn còn nhờ được. Nếu việc gì cũng làm được, gần như cha mẹ bị đẩy đến một chỗ xa mình quá đỗi. Nó đâu còn cần mình nữa. Mẹ tôi gày, mẹ vất vả rất nhiều. Với tôi mẹ là thần tượng sống lớn nhất. Tôi lớn lên với rất nhiều idol của mình, nhưng sau thời gian, tôi thấy mẹ chính là may mắn lớn nhất của bản thân. Mẹ dạy tôi nhiều thứ về cuộc đời, và bản thân cuộc đời của mẹ - cũng là bài học để tôi nhìn vào mà trưởng thành. Cho dù khó khăn thế nào vẫn luôn rộng lượng, vẫn sẵn lòng tha thứ và ngay thẳng đàng hoàng. Mẹ trồng một cây đậu biếc mới. Mẹ dọn dẹp, mẹ nấu cơm, mẹ chơi với con mèo và mẹ ngồi cắm một bình hoa rồi đọc sách trong nắng. Tôi đã ngắm rất nhiều hình ảnh như thế, tôi cố giữ những hình ảnh như vậy. Tôi biết câu chuyện nào cũng có kết thúc của nó. Tôi ý thức được về thời gian. Tôi biết cả những thiếu hụt của bản thân mà không cách nào bù đắp được cho mẹ. Nhưng tôi tin bởi vì trải qua như thế tôi mới hiểu thêm tấm lòng của bà, và trân trọng mỗi phút giây mẹ còn ở bên tôi. Đó chắc chắn là quãng hạnh phúc nhất. Các em hỏi, trưa anh có về ăn cơm với mẹ không. Tôi nói có, hôm nay anh nhớ mẹ quá. Cho dù đã gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy vui vẻ vì điều đó. Nói câu ấy. Uống với mẹ một tách trà, rồi rong ruổi đi làm. 30 phút buổi trưa. Ngắn ngủi vậy đó. Tôi nói các em cố gọi cho mẹ nếu ở xa nhà. Tôi bảo, chúng mình không có nhiều thời gian đâu. Chúng nó cười. Tôi thỉnh thoảng lại lén lau nước mắt. BeP
190 notes
·
View notes
Text
她表面大大咧咧,无忧无虑,每天都在笑容满面,可是她也有很多心事。她敏感多疑没安全感,她说她向往自由,其实她也有很沉重的枷锁。她也不快乐,是个悲观主义者,她高喊无爱者自由,可她还是希望有人会爱她,她也想被人坚定的选择。可走向她的都不真诚,她每天都有烦心事,可是没关系她没有心明天就会忘记的。在无数个睡不着的夜晚,她都在想究竞会成为什么样的人过什么样的生活,才能满意的过完一生。
Cô ấy có vẻ bề ngoài vô âu vô lo, mỗi ngày đều cười cười nói, nhưng trong lòng cất giấu nhiều tâm sự. Cô ấy nhạy cảm, hay nghi ngờ và không có cảm giác an toàn. Cô ấy luôn nói muốn hướng tới tự do, thật ra trong lòng cô ấy luôn bị xiềng xích nặng nề. Cô ấy không vui, cô ấy là một người bi quan. Cô ấy luôn nói không có tình yêu thì càng tự do, nhưng cô ấy cũng hy vọng sẽ có người yêu mình, và cô ấy cũng muốn được ai đó kiên quyết lựa chọn. Nhưng những người đến với cô ấy không chân thành. Mỗi ngày cô ấy đều có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng không sao cả, cô ấy không tuyệt vọng vào ngày mai. Trong vô số đêm mất ngủ, cô ấy đều nghĩ xem mình sẽ trở thành người như thế nào, và sẽ sống như thế nào để sống một cách thỏa đáng.
Y Khuynh dịch.
185 notes
·
View notes
Text
nếu mà người ta biết việc người ta làm thế sẽ khiến đối phương buồn bã nhiều thế nào, liệu họ có tiếp tục làm như vậy không nhỉ? mình đã luôn thắc mắc với những câu hỏi như vậy chạy quanh trong đầu mình,
mình tìm kiếm ở thế giới này một lời giải đáp, rằng vì sao người ta phải xấu xa, vì sao mình luôn suy nghĩ nhiều quá mức đến thế, vì sao trái đất có nhiều hơn một nỗi buồn, vì sao họ bệnh, vì sao ta thấy đau,.
những câu hỏi mà từ khi là một đứa trẻ hoặc bây giờ đã chẳng còn ai gọi mình là đứa trẻ, mình vẫn luôn mang theo để mà nghĩ ngợi lúc mình có thời gian,
nhưng mà ý nghĩa của cuộc sống rằng là để tìm tòi và khám phá, nên nghĩa vụ của việc tồn tại là chiến đấu với hành trình tìm ra câu trả lời cho ti tỉ thứ tào lao như này đây,
nhưng ông Trời cho bạn nhiều phần trọn vẹn, đồng nghĩa là ông ấy sẽ làm khuyết đi một chút mặt nào đó, có thể là tâm hồn, là tài năng hoặc có khi là phước phần được cảm thấy vui vẻ,
nhưng cứ tập nghĩ may mắn ghê vì mình đang có điều này điều kia, và mình vẫn là một món quà của cuộc đời ai đó, là sẽ cố gắng được, cố gắng tồn tại một cách tử tế vậy đó.
tử tế của sự tồn tại
87 notes
·
View notes
Text
Ở trong thế giới của người trưởng thành, tôi lại chẳng theo kịp một ai, tôi cũng chẳng phải là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Một năm lại trôi qua, và tôi lại ngồi viết để tôi biết chắc một điều rằng tôi vẫn ở ngay đây chưa h�� đi đâu hết. Tôi vẫn là tôi đấy thôi, vẫn hời hợt và vô tâm như cũ, chỉ là trưởng thành hơn một chút, biết kiềm chế hơn một chút, và nghĩ nhiều hơn một chút. Nhiều lúc tôi nghĩ hời hợt vô tâm có lẽ không phải chỉ là cách thể hiện mà với tôi nó là một căn bệnh nhiều năm. Tôi quá thờ ơ với thế giới này ngay cả khi nó cho tôi một cái tát. Tôi chẳng biết quan tâm đến những điều nhỏ nhặt chẳng hạn như việc gọi về nhà mỗi tuần, hoặc chẳng hạn như việc hỏi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp. Tôi cũng chẳng nhiệt tình được với ai và chắc có lẽ do tôi chẳng thể bước ra khỏi thế giới riêng của chính mình.
Tôi trở nên bận hơn và mọi thứ khó khăn hơn tôi nghĩ, tôi bị cuộc sống đè bẹp khi đứng trước sự lựa chọn, thứ đã muốn vứt bỏ lại phải suy nghĩ thiệt hơn, là giữ thiệt hay vứt thiệt hơn. Và tôi luôn phải đắn đo về điều đó.
Khi tôi vẫn luôn là kẻ không được người khác yêu thích, luôn không để lại được ấn tượng tốt với người khác trong lần gặp đầu tiên, luôn là người đứng sau tất cả những lựa chọn, luôn bị bỏ lại đằng sau những câu chuyện, đúng thật không có gì vẻ vang, chỉ là cảm thấy có chút cô đơn, nhưng vẫn có thể bào chữa bằng hai chữ "quen rồi" và có thể cười nói rằng"không sao cả."
Vẫn là Tumblr, vẫn là nơi để trải lòng, chỉ là nỗi lòng lại lớn lên theo tuổi tác, lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, phải kết thúc thế nào.
Vẫn là câu ấy, Năm mới vui vẻ nhé.
216 notes
·
View notes
Text
Trong cuộc sống, ít nhiều bạn sẽ gặp phải những người “toxic” – độc hại. Thi thoảng họ cũng có thể làm bạn vui đôi chút, nhưng phần lớn là buồn. Họ khiến bạn nghi ngờ về giá trị của bản thân. Và rất nhiều lần bạn tự hỏi tại sao họ lại cư xử như thế. Nhưng điều kỳ lạ nhất - bạn biết không - lại chẳng phải là cách hành xử của họ. Điều kỳ lạ nhất lại là: Chúng ta vẫn CHẤP NHẬN duy trì mối quan hệ với họ.
Theo thời gian, mình nhận ra thật khó để nói rằng trong mối quan hệ kia, ai đúng, ai sai. Mọi thứ bắt nguồn từ việc quy chuẩn của mỗi người khác nhau. Bạn nghĩ thế này mới là tôn trọng, đối phương nghĩ thế kia đã là tôn trọng. Bạn cho rằng như thế này là biểu hiện của thương yêu, nhưng ở chiều bên kia thì hoàn toàn không phải. Chính những góc nhìn lệch nhau, kỳ vọng lệch nhau, dẫn đến những thứ bạn cho rằng "toxic" (mà có khi với người kia hoàn toàn không phải vậy).
Khó có thể hi vọng một người thay đổi vì bạn. Nhưng có một điều có tính khả thi cao hơn, đó chính là bạn thay đổi, vì bạn. Bạn chọn để những người “toxic” đó ra khỏi đời mình, chứ không phải họ tự bước ra khỏi đời bạn.
Bởi, dù theo bất cứ quy chuẩn nào, thì việc làm cho bạn hạnh phúc, làm cho bạn tự tin vào giá trị của bản thân, làm cho bạn không bao giờ hồ nghi chính mình - vẫn luôn là điều quan trọng nhất. 🤷♀️
📸 weibo
Retouch: Sa
#tumblr#writters on tumblr#photooftheday#writter#photo on tumblr#top poster club#lời phật dạy#photography#written by me#writting#my writing#writeblr#written#tumblr being tumblr#tumblr being stupid#tumblr problems#tumblr blog#blog#blogger#work blogging#words#my words
61 notes
·
View notes
Text
Một người trước khi tự sát, họ sẽ cho chúng ta rất nhiều gợi ý, lời nói của họ đem theo sự cầu cứu mỏng manh , hành động của họ trở nên kì lạ bất thường, mọi thứ họ làm giống như một loại nỗ lực, một tín hiệu, một lời nài nỉ trong âm thầm, rằng ai đó hãy tới cứu lấy họ.
1. Nói về việc tự sát, hỏi người khác về ý nghĩa cuộc sống, về việc sau khi họ chết thì những người xung quanh họ sẽ phản ứng ra sao.
2. Tâm trạng đột ngột tốt lên sau một thời gian dài ảm đạm, trở nên vui vẻ và nói nhiều hơn.
3. Tặng vật giá trị cao cho người khác.
4. Mất ngủ, ngủ không ngon, trong tình trạng mơ màng, thiếu tỉnh táo.
5. Cảm xúc không ổn định, không kiểm soát được bản thân, đôi khi trở nên cuồng loạn.
6. Tự làm hại bản thân.
7. Dễ dàng bị lạc trong suy nghĩ riêng.
8. Đờ đẫn, phản ứng chậm, thậm chí là phản ứng chậm với những cơn đau.
Bạn tôi kể một câu chuyện, cô ấy bảo đồng nghiệp cô ấy mất cách đây vài tháng, là tự sát. Anh ấy là người ít nói hướng nội, trong công ty không quá thân thiết với ai, một ngày nọ anh ta đột nhiên trở nên kì lạ, anh ấy rủ đồng nghiệp xung quanh đi ăn, vài ba ngày liền như vậy. Mọi người trong công ty rất thân thiện, không hề bài xích anh, họ vẫn vui vẻ đi cùng khi anh rủ. Nhưng một tuần sau sự thay đổi kì lạ đó, anh ấy đã xin nghỉ việc. Rồi một hôm, đồng nghiệp cô ấy chia sẽ vào nhóm chat của công ty bài viết của anh ấy. Anh ấy chia sẽ vị trí của anh ấy lên mạng, đầu tiên là ở nhà anh ấy, 2 tiếng sau là ở một bến xe, 4 tiếng sau đó là ở một tỉnh thành phía nam, 2 tiếng kế tiếp là ở một bìa rừng, vị trí cuối cùng anh ấy chia sẽ là ở một cái hồ. Vài ngày sau đó, ai đó thấy bất thường và đã cố liên lạc với anh ấy nhưng không được, cuối cùng họ đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm được vật dụng cá nhân của anh ấy bên cạnh hồ và xác của anh ấy nằm lẳng lặng dưới đáy hồ.
Con người là sinh vật được sinh ra với hy vọng sống, được nuôi dạy là phải nỗ lực sống, cho nên rất khó để họ hoàn toàn đánh mất bản năng sống. Cho nên trước khi kết thúc cuộc đời, họ đã dành toàn bộ sức lực của mình để cầu cứu. Lời cầu cứu trong im lặng và tuyệt vọng đến mức nao lòng.
285 notes
·
View notes
Text
Những khuynh hướng sống khiến đời người mệt mỏi và trắc trở.
Có lẽ trong cuộc đời này, ai cũng mong muốn bản thân mình sống được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng vì sao mong muốn là vậy mà nhiều người sống hơn nửa cuộc đời đều là nỗi buồn, mệt mỏi và trắc trở? Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến một người sống không được vui vẻ, hạnh phúc? 1. Không biết cảm động trước những sự việc tốt đẹp Cuộc sống hiện đại, hầu hết mọi người đều bận rộn. Bận rộn khiến con người ngày…
View On WordPress
0 notes
Text
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
54 notes
·
View notes
Text
“我越来越觉得你想要做成什么事情,或者想要得到什么东西,你就按部就班,按自己该做的,安静点也用点心,渴求别那么强烈,慢慢的一段时间后,水到渠成是件非常自然的事情。
但你要是特别心急特别用力手忙脚乱,最后往往什么都得不到,还搞得一团糟,真的,生活就是这样,特别用力就特别容易疲惫,当你所有执念的东西发自内心不在意时,好像一切都会如约而至,当你真放下之后,会发现一切都在朝你期待的方向发展。
所以慢慢来吧,一切都会变好的。
无论你活成什么样子,都有人说三道四,这个世界我们都只来一次,吃想吃的饭,见想见的人,看喜欢的风景,做喜欢的事。少研究别人,多提升自己。
大器晚成也好,永远到不了山顶也罢,但一定要快乐和真诚,没有什么大不了,这个世界上总要允许普通人的存在。”
Tôi ngày càng cảm thấy rằng, muốn hoàn thành một việc hay đạt được một thứ nào đó thì bạn nên làm từng bước một, làm những việc nên làm, dùng cái tâm và làm một cách thầm lặng, đừng khao khát quá mãnh liệt, dần dần rồi nước cũng chảy thành sông, đây là chuyện rất đỗi hiển nhiên.
Nhưng nếu bạn cứ thiếu kiên nhẫn và trở nên luống cuống, sau cùng sẽ chẳng có việc gì thành công cả, ngược lại còn làm mọi chuyện trở nên rối tung, thật sự cuộc sống chính là như vậy, càng gắng sức bạn sẽ càng dễ mệt lử, duyên lành sẽ không mời mà đến vào lúc mà bạn không hề để ý đến tất cả những điều bạn đã chấp niệm, khi thực sự buông bỏ, bạn sẽ nhận ra mọi thứ đang phát triển theo hướng mà bạn mong đợi.
Vậy nên chậm chậm thôi nhé, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Luôn luôn có người phán xét dù bạn có trở thành người như thế nào, chúng ta chỉ đến thế giới này một lần, hãy ăn món mình thích, làm điều mình muốn. Dò xét người khác ít lại, nâng cấp bản thân nhiều hơn.
Thành đạt muộn cũng được, vĩnh viễn không lên được đỉnh núi cũng chẳng sao, nhưng nhất định phải vui vẻ và chân thành, chẳng có gì to tát cả, thế giới này luôn cho phép sự tồn tại của người bình thường.
- Như An dịch
#chinese#life quote#quotes#văn học#nhu-an#beautiful quote#trichdanhay#love yourself#love your life#be yourself#everything will be okay
79 notes
·
View notes
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
76 notes
·
View notes
Text
Khi đã “được cho” nhìn ra một vài chuyện trong cuộc đời này, tôi đã không còn để tâm đến những đường châu sa trong lòng bàn tay nữa. Đường sinh mệnh đến đâu thì dừng, kim đồng hồ khi nào không còn nhìn tôi mà quay nữa, tất cả, tất cả cũng chỉ là nắm cát trong lòng bàn tay, dù nắm chặt hay buông lơi cũng chỉ là một hạn kì không được biết trước.
Tôi có những giấc mơ lặp đi lặp lại, những giấc mơ kéo dài, đi từ con đường miên man nóng rát đến những ngày lang thang qua từng con hẻm dưới cơn mưa dầm.
Những ngày mù trời, cứ đi như vậy và gọi tên một người, trên con đường vào thung lũng, rợp bóng thông. Những cây thông già, đung đưa nỗi nhớ tôi gửi cho em. Hãy gọi tên một ai đó, mỗi khi nhớ họ, và mỗi khi mỏi mệt…
Nỗi nhớ có thể không vơi đi, nhưng sẽ làm lòng dịu lại, không cồn cào, không gào thét cho cõi lòng vỡ vụn.
Nỗi nhớ ta dành cho nhau, có lẽ cũng là một hạn kì, một hạn kì tàn nhẫn mang tên lãng quên.
Tôi có một trái tim thật lạ, đôi lúc muốn chết lịm trong sự cuồng nhiệt, nhưng lại biết cách đánh thức chính mình, như đi qua một giấc mộng sẽ tự động tỉnh dậy mà sống, sống theo ý đôi mắt mình. Hắn nhìn thấy gì, tôi sẽ sống như vậy, không thể dối lòng mà vui cười, ảo mộng mình lãng đãng nhớ nhớ quên quên, không thể dối lòng lấy mây che hết những khắc nghiệt để tin rằng hiện tại đẹp đẽ.
Đường châu sa đã không thể vượt qua được đôi mắt.
Đôi mắt đã kể chuyện cho trái tim, vì vậy nó đã trở nên thật lạ, thật lạ, nó không biết nói, nhưng có lẽ vì vậy… nên có thể giấu tất cả mọi điều.
[Một ngày…]
| IEphong |
195 notes
·
View notes
Text
cái lúc hai người rời bỏ nhau,
tự do trả về lại đúng bản ngã, con người quay lại guồng quay cuộc sống riêng tư một cách kín kẽ nhất,
mình không thiết tha giải thích thêm, lí lẽ không phải thứ dễ nghe lúc này, người ta chỉ muốn nghe thứ người ta muốn nghe, hà cớ chi phải tự làm đau mình bằng cách vạch ra tâm can ruột gan để thoả mãn mong cầu được xoa dịu của họ
liệu rồi ai sẽ thương, thương tâm hồn rục nát này, nhiều hơn một lần khóc, cố gắng cứu vớt chút hi vọng tha thiết như muối bỏ bể
ừ, thì thôi, mong người đừng tha thứ, đừng hoài niệm, hãy để mọi thứ trong sự dằn vặt không vui, để có động lực không phải ngoảnh đầu lại.
lấy một lần
86 notes
·
View notes
Text
Những người chọn một mình.
Dạo này tôi gặp những người chủ động chọn cuộc sống một mình và cực kỳ tận hưởng những giây phút đó.
Kiểu như họ có bạn bè, nhiều bạn bè là đằng khác, nhưng họ sẽ dành khá nhiều thời gian ở một mình. Họ hoàn toàn có thể rủ bạn A, anh B đi chơi, xem phim, cà phê, hoặc đi dạo, nhưng KHÔNG. Họ bỏ qua hết. Họ chọn mình họ làm tất cả các hoạt động đó.
Trong lúc một mình làm mọi việc, họ thấy thoải mái, vì chẳng phiền ai, cũng không ai làm phiền họ. Họ chẳng cần phải giữ kẽ, cứ là chính mình và vui với chính mình, vậy thôi. Họ không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài. Vì người ngoài đâu có biết bên trong họ đang vui vẻ như thế nào?
Họ có cô đơn không? Có, đôi khi. Nhưng chỉ là đôi khi, mà đôi khi thì trôi qua nhanh lắm. Nên họ không thấy đó là vấn đề lớn.
Trước khi "va" phải một người khiến họ ở 2 mình vẫn thoải mái như khi 1 mình, thì họ vẫn chọn cách sống và tận hưởng, 1 mình.
Họ thấy vui là được.
63 notes
·
View notes